"Ngoan, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhìn em đi, em đã hốc hác rồi." Tần Thiên cười nói.
Ánh mắt Tô Tô né tránh, nói: "Cũng không có gì nghiêm trọng..."
"Anh vừa mới trở về, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, để sau rồi tính."
Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng có tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Thanh cùng Cung Lệ đi vào.
Bọn họ thoạt đầu đều là sắc mặt nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy Tần Thiên ở đó, bọn họ không khỏi sửng sốt.
"Anh Tần, anh về khi nào vậy?"
"Tôi nói thẳng anh đừng giận, anh đang đi nhặt rác ư?"
Khi nhìn thấy bộ râu chưa cạo của Tần Thiên cùng hai cái túi phồng to bên cạnh, Liễu Thanh không khỏi buồn cười hỏi.
Cung Lệ cũng không nhịn được cười, có điều cô ấy chỉ mím môi và không nói gì.
Kể từ sự việc lần trước ở thành phố Trịnh, cô ấy đã cố gắng hết sức để tránh gặp Tần Thiên. Lần nào gặp cũng đều đỏ mặt.
Bởi vì khi nhìn thấy Tần Thiên, cô ấy lại nhớ lại cảnh tượng đáng xấu hổ đó.
Bây giờ có thể nói, trước mặt người đàn ông này, cô ấy không còn chút riêng tư nào.
Tần Thiên cười nói: "Tôi đi xa một chuyến nên mang về cho mọi người một chút quà."
"Thích gì thì cứ chọn."
Sau đó, hắn ngồi trên sô pha, nhìn như không để tâm nhưng thực chất đang gửi tin nhắn cho Lãnh Phong và Lôi Báo:
Khi tôi đi vắng đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2792987/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.