Tần Thiên xụ mặt xuống.
Thấy Tô Tô cười nhạt nhìn mình, điều đó có ý là, con cừu nhỏ kia, mi dám nói là không ngon thử xem.
Làm ơn đi, chuyện này còn đáng sợ hơn cả dao kề trên cổ đấy.
Có đánh chết hắn, hắn cũng không dám nói là không ngon.
Mà sau khi hắn nếm thử, mùi vị tươi ngon, quả thực rất tuyệt.
“Vợ ơi, ngon quá đi mất!”
“Vợ anh không chỉ xinh, điều hành công ty giỏi, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng ngon như vậy!”
“Vợ ơi, em đúng là quá tài năng!”
“Trời ạ, Tần Thiên tôi có tài đức gì mà lại có thể cưới được một người vợ tốt như vậy chứ!”
“Anh ngậm miệng lại đi!” Tô Tô ngăn lại, trong lòng cũng vui vẻ mà bật cười.
Tuy biết Tần Thiên cố ý nói quá lên, nhưng mà cô cũng rất hưởng thụ.
Dương Ngọc Lan không chịu nổi nữa liền nói: “Mau ăn đi, mau ăn đi!”
“Ăn xong rồi đi nhanh đi, lời ngon tiếng ngọt giữ lại về phòng hai đứa rồi nói!”
“Trời ơi, nếu tôi có tội gì thì hãy để pháp luật tới trừng trị tôi đi. Cớ sao lại bắt tôi phải nghe mấy lời giả dối vậy chứ!”
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm.
Tần Thiên đứng dậy định đi.
Tô Tô đỏ mặt, rề rà không muốn đi. Sau đó, Dương Ngọc Lan liền lấy chổi lùa hai người họ ra ngoài.
Hai người một trước một sau tiến vào căn biệt thự nhỏ của riêng hai người.
Vừa vào cửa, Tần Thiên trực tiếp ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2792983/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.