Nghe Đại Hồ Tử nói vậy, Tần Thiên biết lần trước mình đã làm đúng khi tha mạng cho ông ta.
Có vẻ như sau này, vẫn nên thêm bạn bớt thù thì tốt hơn.
"Đại Hồ Tử, vết thương do đạn bắn trên chân ông thế nào rồi, không bị nhiễm trùng chứ?" Hắn cười hỏi.
Đại Hồ Tử nghiêm túc nói: “Một chút vết thương ngoài da cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng phục vụ của tôi.”
"Cống hiến cho anh là vinh dự của tôi, xin anh hãy căn dặn."
Tần Thiên cười nói: "Ở đây tôi có một người bạn, muốn đến quần đảo Marat định cư."
"Nhờ ông chiếu cố một chút." Nói rồi, hắn quay camera về phía Vương Cường.
"Vãi!"
Lúc đầu, Vương Cường có chút không tin. Đột nhiên nhìn thấy Đại Hồ Tử trên màn hình, anh ta giật mình.
Lần trước đưa vợ và con gái đến quần đảo Marat, ngay lập tức bị ấn tượng bởi khí hậu và nhịp sống chậm rãi ở đó.
Vợ và con gái của anh ta cũng rất thích. Vì vậy anh ta đã mua một căn biệt thự nhỏ và chuẩn bị định cư lâu dài.
Sau đó, khi đang đi mua sắm với vợ thì bị cướp túi xách.
Quá tức giận, cuối cùng anh ta đã tìm thấy quán bar của Đại Hồ Tử thông qua một người bạn bản địa.
Đại Hồ Tử đặt khẩu súng lục ổ quay vào giữa lông mày anh ta và nói: “Muốn túi cũng được, tao sẽ cho mày một viên đạn.”
Vương Cường tè cả ra quần.
Sau đó lập tức thu dọn đồ đạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2792962/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.