🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe anh em Viên Thị nói như vậy, Triệu Húc cười lớn nói: "Có ba anh em các người ủng hộ, không cần lo việc lớn không thành!"

"Sớm muộn gì tôi cũng nhất định sẽ lấy được đầu của An Quốc chỉ là không phải bây giờ."

"Hiện tại, tôi còn có nhiệm vụ khác giao cho các người làm."

Vừa nói vừa đá Mạc Thông một cái, lớn tiếng nói: "Đồ phế vật!"

"Mau nói cho bọn họ biết vị trí của Tần Thiên!"

Mạc Thông vội vàng nói: “Tôi đã phái người giám sát Tần Thiên và Liễu Như Ngọc.”

“Sau khi trời tối, Tần Thiên đến biệt thự của Liễu Như Ngọc và vẫn chưa rời đi.”

Trước đó anh ta không dám báo tin tức này, sợ Triệu Húc trực tiếp giết chết mình.

Hơn nữa, sau khi anh ta đến, Triệu Húc đánh liên tục khiến anh ta không có cơ hội lên tiếng.

"Mày nói cái gì?" Quả nhiên nghe được tin tức này, hốc mắt Triệu Húc lại một lần nữa đỏ lên.

Liễu Như Ngọc là bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, vẫn luôn theo đuổi, nhưng thậm chí đến tay còn không thể chạm vào.

Không ngờ Tần Thiên lại có thể vào nhà, qua đêm tại nhà của Liễu Như Ngọc!

Chuyện bên trong, không cần phải nói nữa.

"Tần Thiên, tên khốn này dám động vào người phụ nữ của ông đây!"

"Ba người lập tức đi bắt hắn về cho tôi!"

"Tôi sẽ cắt hắn thành từng mảnh!" Triệu Húc phát điên.

Nghe xong, ba anh em Viên Thị không khỏi cau mày.

Họ đi theo Triệu Húc vì muốn săn bằng Nam Giang, kiến công lập nghiệp.

Hiện tại, họ được xếp vị trí cuối cùng trong Thập Tam Thái Bảo. Chỉ cần việc này có thể thành công, họ có thể lên như diều gặp gió. Hơn nữa, sau này khi Triệu Húc nắm quyền quản lý nhà họ Triệu, họ sẽ là tâm phúc.

Không ngờ Triệu Húc lại bảo bọn họ đi bắt một kẻ không rõ danh tính, bọn họ cảm thấy rằng có chút không biết trọng nhân tài.

Quản gia vội vàng thấp giọng giải thích: "Ba vị tuyệt đối không được bất cẩn. Theo tôi biết, Tần Thiên này cũng là cao thủ."

“Hơn nữa, hắn lại là khẩu súng trong tay An Quốc.”

“Bắt được hắn sẽ có ý nghĩa rất lớn trong việc đối phó với An Quốc sau này”

“Đây cũng có thể coi là đại công đầu tiên mà ba anh em các người lập được sau khi đi theo thiếu gia.”

Viên Hổ trịnh trọng nói: “Đã như vậy, chúng tôi sẽ nhận mệnh lệnh.”

"Em hai, em ba, chúng ta lập tức hành động!"

Viên Lang cười lạnh nói: "Anh cả, anh hai, một Tần Thiên nhỏ bé sao có thể xứng đáng để ba anh em chúng ta ra mặt? Như vậy là quá đề cao hắn rồi."

“Các anh yên tâm, cứ giao cho em.”

"Thiếu gia, tôi đảm bảo với anh, muộn nhất là giờ này ngày mai, đầu của Tần Thiên sẽ được đưa đến trước mặt anh."

“Được!” Triệu Húc hưng phấn nói: “Thập Tam Thái Bảo quả nhiên danh bất hư truyền!”

"Nhưng Tần Thiên vẫn hữu dụng, nếu có thể, tốt nhất bắt sống hắn."

"Thiếu gia hãy chờ tin vui của tôi!"

"Một Tần Thiên nhỏ bé, tôi cam đoan có thể bắt được hắn!" Viên Lang nói xong, xoay người sải bước rời đi.

Anh ta dẫn theo một vài thuộc hạ lên một chiếc xe địa hình và phóng về hướng kinh đô.



Buổi sáng, Tần Thiên tỉnh lại trong biệt thự của Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc cuốn tóc lên, đích thân xuống bếp nấu bữa sáng thịnh soạn cho hắn.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô ta, Tần Thiên lo lắng nếu không rời đi mình sẽ thất thủ.

"Chuyện là, tôi còn có một số việc phải xử lý, tôi đi trước đây." Hắn lúng túng nói.

Liễu Như Ngọc thấp giọng nói: "Anh đi đi, tôi không tiễn anh nữa."

"Bất cứ khi nào cần có thể đến tìm tôi."

Tần Thiên nuốt khan, vội vàng rời khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi cổng, điện thoại di động của hắn vang lên, là Nhiếp Thanh Long gọi tới.

"Lão đại, anh đã xong việc chưa?" Giọng của Nhiếp Thanh Long nghe có chút kỳ quái.

Tần Thiên sửng sốt, nhìn thấy xa xa ở bên cạnh một khu rừng nhỏ có một chiếc xe địa hình và một chiếc xe thương vụ.

Bên cạnh chiếc xe thương vụ có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng nghiêm trang, nhìn thấy hắn liền kính cẩn gật đầu.

Hắn tức giận nói: "Nhiếp Thanh Long, cậu phái người đi theo tôi?"

Nhiếp Thanh Long vội vàng nói: "Lão đại, đừng tức giận!"

"Tôi biết trên đời này không ai có thể động vào anh, chỉ là mấy con cá tôm nhỏ đó không đáng để anh ra tay mà thôi."

"Tôi sợ những con cá tôm nhỏ kia sẽ quấy rầy anh."

Sắc mặt Tần Thiên tối sầm lại khi nhìn thấy chiếc xe địa hình mang biển số tỉnh Vân Xuyên.

"Vậy sao?"

"Có thu hoạch được gì không?"

Nhiếp Thanh Long thấp giọng nói: "Đêm qua có mấy tên muốn xông vào biệt thự, nhưng đã bị người của tôi bắt được."

"Anh có muốn gặp không?"

“Nếu anh không muốn gặp, tôi sẽ bảo họ trực tiếp giải quyết.”

Tần Thiên cau mày nói: "Cậu nói là đêm qua?"

Nhiếp Thanh Long nói: "Đúng vậy, khoảng 3 giờ sáng."

Tần Thiên tức giận nói: "Chuyện 3 giờ sáng, sao bây giờ cậu mới báo cáo với tôi?"

Nhiếp Thanh Long cười nói: "Không, tôi không muốn quấy rầy nhã hứng của anh và đại minh tinh."

Tần Thiên không nói nên lời, biết chuyện này không thể giải thích rõ ràng được nữa.

Hắn cúp máy rồi bước tới.

"Anh Thiên!" Bên cạnh xe thương vụ, hai thành viên của nhóm Rồng vội vàng cúi đầu chào hỏi.

Tần Thiên gật đầu nói: "Mọi người vất vả rồi."

"Đưa người tới đây cho tôi xem."

Hắn đi vào rừng.

Các thành viên của đội Rồng vội vàng mở cửa xe thương vụ, Viên Lãng và thuộc hạ của anh ta bị nhốt bên trong. Tay chân của họ bị trói và miệng bị dán băng dính, miệng kêu ư a không thành tiếng, trong mắt hiện lên sự tức giận vô cùng.

Đặc biệt là Viên Lang!

Anh ta đích thân tới bắt Tần Thiên, tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được. Không ngờ, chưa bước vào cửa biệt thự đã có người chĩa súng vào đầu từ phía sau mà không hề hay biết.



Trước đây chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, anh ta tức giận đến mức muốn phát điên.

Trong lùm cây, các thành viên trong nhóm Rồng đã xé băng dính trên miệng anh ta ra.

"Các người là ai?"

"Tên khốn này, có gan thì thả tao ra đấu một trận công bằng!"

"Chúng mày có biết tao là ai không?"

“Tao giết chết mày!” Viên Lang lập tức hung dữ hét lên.

Tần Thiên quay đầu cười lạnh: "Triệu Húc phái mày tới đây?"

"Mục tiêu của chúng mày là Liễu Như Ngọc hay là tao?"

"Mày là... Tần Thiên!" Hai mắt Viên Lang lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe nói không phải máy rất giỏi đánh nhau sao?"

"Mày có dám tuân theo quy tắc giang hồ, đánh cùng tao một trận không!"

"Mày thua thì hãy ngoan ngoãn theo tao về gặp thiếu gia!"

Tần Thiên mỉm cười.

"Có chút thú vị, lâu lắm rồi mới có người dám trực tiếp thách thức tao như vậy."

"Nếu mày tự tin vào thực lực của mình như vậy, tao sẽ để mày thách thức một chút."

"Đúng lúc vừa ăn xong, cần tiêu hóa, hy vọng mày không làm tao thất vọng."

Nói rồi hắn gật đầu với các thành viên nhóm Rồng.

Các thành viên của nhóm Rồng lập tức tiến lên, cởi trói tay chân cho Viên Lang.

Anh ta thấy Tần Thiên thản nhiên đứng đó, không có bất kỳ ý định phòng thủ nào giống như một người không hiểu gì về võ đạo.

Anh ta sững sờ.

"Mày thực sự muốn chấp nhận lời thách thức của tao?"

“Sẽ không để người khác giúp đỡ?”

Tần Thiên cười nói: "Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi."

"Nếu như mày có thể đỡ được ba chiêu của tao, tao sẽ đi theo mày."

Trong mắt Viên Lang lộ ra vẻ đắc ý, cười lạnh nói: "Hy vọng mày có thể giữ lời!"

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên gầm lên, lao về phía Tần Thiên như một con sói hoang hung dữ.

Tốc độ đủ nhanh!

Thân thể đủ mạnh!

Một cơn cuồng phong lập tức ập đến trước mặt Tần Thiên.

Sau đó, một quyền cực kỳ hung hãn, có uy lực như sấm sét, đánh thẳng vào mặt Tần Thiên.

Bát Cực Quyền tập trung vào các đòn tấn công ngắn và gần, mạnh mẽ và quyết liệt, cố gắng hạ gục kẻ thù chỉ bằng một chiêu.

Có thể nói, Viên Lang đã nắm giữ tinh hoa của môn quyền pháp này, gọi anh ta là đại sư cũng không quá lời.

Chỉ có điều, người mà anh ta gặp phải là Tần Thiên.

Tần Thiên thậm chí còn không nhấc chân lên, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng không biến mất.

Nhìn thấy cú đấm cực mạnh sắp đánh tới, hắn đỡ một cách thản nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.