"Tuyết Nhi!" Đông Phương Linh Thiên giải thích: "Hôm nay ta đến hoàng cung giúp Nam Cung Ngọc mượn quốc chủ ít đồ."
"Hừ!" Lão tổ hoàng thất hầm hừ, ngọc tỷ truyền quốc đó, đâu chỉ là một ít đồ.
Nhưng vừa nhớ lại lực sát thương kinh khủng kia của Tiểu Tỏa, cuối cùng lão tổ hoàng thất cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lăng Kỳ Tuyết cũng cảm nhận được chỗ "Mượn" gì đó từ Đông Phương Linh Thiên không bình thường, quay đầu nhỏ giọng ở bên tai Đông Phương Linh Thiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đông Phương Linh Thiên cười đùa cợt nhả, định che giấu lần nữa: "Không phải là nhìn quốc chủ không vừa mắt, vui đùa mượn ngọc tỷ truyền quốc của ông ta một chút thôi, thay phiên làm hoàng đế, năm nay đến nhà ta, cũng nên đến phiên Nam Cung Ngọc rồi."
Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy trong lòng cũng không có nhẹ nhõm, nếu nàng nhớ không lầm, lần trước Đông Phương Linh Thiên và Nam Cung Ngọc gặp mặt thì còn có dáng vẻ giương cung bạt kiếm, ở dưới tình huống nàng không biết rõ, lúc nào thì cấu kết với nhau rồi.
Trong lúc này nguyên nhân là gì nàng không cần hỏi cũng đoán được, trong lòng có một trận chua xót.
Chỉ là, nàng muốn cho Đông Phương Linh Thiên một chút khen ngợi!
Ở trong lúc nàng qua lại với tam hoàng tử, trong thời gian này nàng chỉ ở phía sau qua lại, từ trên người Nam Cung Ngọc thấy được khí phách quần lâm thiên hạ.
Nam Cung Ngọc dám chịu trách nhiệm, tâm tư cũng kín đáo, quan trọng nhất là, bây giờ hắn rất tự tin, cảm giác mình có phần năng lực làm rất nhiều chuyện, tỷ như: Làm quốc chủ kế nhiệm.
Nàng cũng từng nghĩ đến ra mặt thay Nam Cung Ngọc làm chút gì đó, nhưng cuối cùng không ra tay, chưa từng ngờ đến Đông Phương Linh Thiên cũng đã làm tốt chuyện nàng nghĩ đến.
Một điểm này, phải khen ngợi!
"Quốc chủ nói khi nào thoái vị, để Nam Cung Ngọc làm quốc chủ chưa?" Lăng Kỳ Tuyết dùng tiếng chỉ có nàng và Đông Phương Linh Thiên mới nghe được hỏi.
Đông Phương Linh Thiên: ". . . . . ."
Tuyết Nhi nàng không thấy lão tổ người ta còn đứng ở xung quanh nàng sao, trước còn chỉ trích nàng khuấy loạn thác nước hoàng thất này, nàng lại ở trước mặt người ta nghị luận quốc chủ người ta, sẽ không sợ thật sự xong đời sao.
Nhưng không quản Lăng Kỳ Tuyết hỏi cái gì, Đông Phương Linh Thiên sẽ không dấu diếm: "Không có, nhưng đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều."
Chỉ cần những lão tổ này không bất công, cũng không phải lâu nữa đâu.
Hắn so với bất kì kẻ nào cũng hi vọng Nam Cung Ngọc có thể rất nhanh nắm giữ chính quyền, nắm giữ thực quyền, nếu ngày sau bệnh tình của hắn bộc phát, cũng là quốc chủ có một năng lực mạnh để làm hậu thuẫn cho Tuyết Nhi.
Lăng Kỳ Tuyết cho là không ai có thể nghe được, thực lực của lão tổ hoàng thất là hậu kỳ cũng đã nghe thấy.
"Khụ khụ!" Lão tổ hoàng gia rất bất mãn nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết, ta đã nghe thấy rồi, nhưng kiêng dè Tiểu Tỏa, mặt cũng không dám lộ vẻ hung ác.
Nghe cũng tốt, ngược lại Lăng Kỳ Tuyết thản nhiên nhìn thẳng vào lão tổ hoàng thất: "Vốn ta không muốn là kẻ thù với hoàng thất, là người trong hoàng thất các ngươi chủ động làm ta tức giận, ta mới tự vệ phản kích, vốn không có thâm thù đại hận, cần gì phải động đao động thương."
"Ngươi đã phế Kình Nhi, cũng nên thu tay lại rồi, vì sao còn phải nhúng tay vào chính sự hoàng thất ta." Nội bộ của tranh đấu đấu thế nào cũng đều tốt, làm một lão tổ hoàng thất có uy vọng nhất trong nhà, còn chưa cần phải hi vọng có người ngoài nhúng tay, để tránh sinh ra rất nhiều nhân tố không thể khống chế nổi.
"Bình tĩnh mà xem xét, lão tổ cảm thấy Nam Cung Kình làm một quốc chủ được sao?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi ngược lại.
"Có phải hay không cũng không đến phiên một người ngoài để ý đến!" Lão tổ hoàng thất căm giận nói, ông không muốn nói, ông chỉ biết thiên phú trong tu luyện, những thứ khác bỏ qua.
Giọg điệu của ông ta hơi ngưng trọng một chút, Tiểu Tỏa đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Đông Phương Linh Thiên, sau khi nghe thấy, lập tức xoay đầu lại, trợn mắt nhìn lão tổ hoàng thất một cái.
Lão tổ hoàng thất nhất thời im bặt.
Suy nghĩ một chút thấy bực mình, mấy ngàn năm nay ông không bước ra khỏi lãnh thổ Nam Lăng quốc một bước, ở trong Nam Lăng quốc này, lời của ông vẫn là thánh chỉ cao nhất, ai dám bất kính với ông.
Hôm nay lại bị một chuồn chuồn nhỏ nhỏ dọa không dám ầm ĩ, nếu truyền đi, thanh danh một đời của ông sẽ bị hủy trong chốc lát!
Ông chính là không dám ầm ĩ, ngộ nhỡ Tiểu Tỏa không hài lòng, đều ăn hết toàn bộ những lão già khọm là ông này, về sau Nam Cung gia ở Nam Lăng quốc sẽ mất đi quyền phát biểu, thậm chí cả Nam Lăng quốc sẽ bị hủy diệt.
Mặc dù lão tổ hoàng thát kiêu ngạo tự phụ, nhưng ở tình thế lớn vẫn rất thanh tỉnh.
"Được rồi, chuyện này lão phu mặc kệ, về sau người nào tranh được người đó chính là quốc chủ, như vậy được chưa!" Lão tổ hoàng thất vẫn phải nhả ra, nếu Nam Cung Ngọc ở trong cuộc tranh đấu này chiếm thế thượng phong không chừng cũng là một quốc chủ tốt.
Lão tổ hoàng thất chỉ có thể an ủi mình bị Tiểu Tỏa ngược tim thành mảnh vụn thủy tinh như vậy, vừa nghĩ như thế, tâm tình cũng đã khá hơn nhiều.
"Lão tổ quả nhiên anh minh!" Lăng Kỳ Tuyết được tiện nghi, tự nhiên sẽ không gây sự, phải để lão tổ cam kết gì đó, chỉ cần ông không nhúng tay vào, nàng sẽ có biện pháp trợ giúp Nam Cung Ngọc lên chức.
"Lão phu kia có thể về rồi chứ!" Sống đến giờ này, thua ở trong tay một hậu bối, lão tổ hoàng thất muốn bao nhiêu bực tức có bấy nhiêu bực tức, nhưng là không thể làm gì, thế giới cái này cá lớn nuốt cá bé, thực lực của người ta mạnh hơn ngươi, chính là có thể đè ngươi đến sít sao.
Ông thế nào cũng không ngờ đến bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết sẽ có ma thú nghịch thiên bực này.
"Ngươi đã phá hủy tất cả kiến trúc của Thiên Hoa Cung ta, cứ như vậy mà rời đi sao?" Lăng Kỳ Tuyết không nói rõ, ngụ ý rất rõ ràng, các ngươi phải bồi thường!
Sắc mặt của lão tổ hoàng thất đại biến, ông chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh lúng túng này một chút, quên vụ này rồi: "Sắc trời hôm nay đã tối rồi, ngày mai lão phu tự mình sai người đến đây trợ giúp Thiên Hoa Cung xây dựng lại!"
Lúc này, nhất thời Đông Phương Linh Thiên yên lặng bảo vệ ở bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết mở miệng: "Người của ngươi thì miễn đi, xây dựng lại chỉ cần đưa kim tệ đến là được!"
Nhà người ta đến xây dựng lại, hắn không yên lòng.
"Không cần đợi ngày mai, bây giờ lão phu sẽ đưa kim tệ cho các ngươi!" Lão tổ hoàng thất nói xong thì ném cho Lăng Kỳ Tuyết một nạp giới, bên trong có hơn một triệu kim tệ, đủ để Thiên Hoa Cung xây lại.
Đã như vậy, Đông Phương Linh Thiên cũng không làm khó dễ: "Ân oán trong này cũng từ đây xóa bỏ!"
Nếu không phải biết khi giết toàn bộ những lão tổ này thì căn cơ Nam Lăng quốc sẽ bị dao động, đối với thực lực sau này của Nam Cung Ngọc sẽ bị cắt giảm dẫn đến hủy diệt, hắn mới không dễ dàng bỏ qua cho những lão già này.
Một khi lão tổ không còn, vị trí quốc chủ Nam Cung Ngọc cũng ngồi không vững, với bảo vệ và đồng đẳng của Lăng Kỳ Tuyết sẽ không vững, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hạ giọng điệu này thôi.
"Lão tổ đi thong thả!" Lăng Kỳ Tuyết lười biếng phất tay với lão tổ hoàng thát một cái, bộ dạng kia khinh đạm phong vân, lão tổ tức giận thiếu chút nữa thì muốn giận đỏ cả mặt một lần nữa, chỉ là không phải là vì má đỏ.
Chín lão tổ còn lại đi theo sau lưng lão tổ hoàng thất, chán nản rời khỏi đây.
Duy chỉ có lão tổ Nam Cung ở lại, chắp tay thở dài với Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên nói: "Chuyện hôm nay, vẫn phải cảm ơn Lăng cô nương xuống tay lưu tình! Ngày khác nếu có chỗ cần dùng đến lão phu, phàm là có thể làm được, xin cứ mở miệng."
Ấn tượng tốt ban đầu với lão tổ Nam Cung tăng lần nữa, Lăng Kỳ Tuyết cũng rất lễ phép với lão tổ Nam Cung nói: "Ngày sau kính xin lão tổ giúp đỡ thêm cho Nam Cung Ngọc, đường dài biết sức ngựa, lão tổ sẽ không hối hận!"
"Hài tử kia cũng không dễ dàng, cũng phải cảm ơn các ngươi mới phải!"
"Lão tổ khách khí!"
Hai người lại khách khí hàn huyên một lát, lão tổ Nam Cung mới rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]