"Hồi quốc chủ, tướng quân lệnh là ở trong tay nhi thần, nhưng mà đây chỉ là gia chủ Lăng gia đương thời Lăng Kỳ Tuyết, giao cho nhi thần tạm thời bảo quản." Nam Cung Ngọc mang Lăng Kỳ Tuyết ra.
Dù sao lúc này quốc chủ và Lăng Kỳ Tuyết đã như nước với lửa, cho dù hắn không thêm dầu thêm mỡ quạt gió thổi lửa, quốc chủ tuyệt đối cũng sẽ không an phận như ngoài mặt như vậy, sẽ không phái người đi đối phó với Lăng Kỳ Tuyết.
Ngược lại, ở ngoài sáng, quốc chủ kiêng dè lão tổ Nam Cung, cũng sẽ kiêng kỵ Lăng Kỳ Tuyết ba phần.
Lôi Lăng Kỳ Tuyết ra, tin tưởng ông sẽ không vô liêm sỉ đến ngay trước mặt tất cả văn võ bá quan, đòi binh phù với hắn.
Nhưng Nam Cung Ngọc còn đánh giá thấp vô sỉ của quốc chủ.
Lại nói gần đây quốc chủ này không phải là nhát gan sợ phiền phức sao? Sao ở trong chuyện của Lăng Kỳ Tuyết, gan lớn bằng trời đối nghịch với Lăng Kỳ Tuyết, sẽ không sợ Đông Phương Linh Thiên tâm tình không tốt, một cây đuốc đốt cháy hoàng cung Nam Lăng quốc sao!
Nhưng những thứ này đều không phải là cái Nam Cung Ngọc cần suy nghĩ nhất, dưới mắt, hắn chính là gấp gáp nhất.
Quốc chủ nói: "Ngọc nhi, nếu chúng ta là phụ tử, có phải của nhi tử chính là của phụ thân hay không, giao binh phù Lăng gia cho ngươi bảo quản, ngươi cũng có thể giao cho trẫm giúp ngươi bảo quản."
Mẹ mày!
Quốc chủ quả thật là phát huy hình tượng vô lại của phố phường đến cực hạn, bộ mặt cao quý của hoàng thất cũng bị ông ta làm mất hết!
Cái gì mà của nhi tử chính là của phụ thân!
Nam Cung Ngọc ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Hồi quốc chủ, Lăng gia chủ có lệnh, binh phù hoặc là trả lại, hoặc là binh phù ở chỗ ta, binh phù không có ở đây ta sẽ mất mạng!"
Trong tay có binh phù, tiếp theo là trong cuộc chiến tranh đoạt hắn mới có hơi sức, tuyệt đối không thể giao ra, nếu không, khổ tâm của Đông Phương Linh Thiên sẽ bị uổng phí.
"Trẫm cũng không tin, ngươi giao binh phù cho trẫm, Lăng Kỳ Tuyết còn có thể sẽ giết ngươi hay sao!" Quốc chủ từng bước từng bước mà ép sát, chính là muốn nắm binh phù vào tay.
Nam Cung Ngọc đã sớm lĩnh giáo qua vị phụ thân tuyệt tình này, nhưng nghe được lời nói vô tình bực này từ trong miệng quốc chủ lần nữa, tim của hắn vẫn co rút đau đớn.
Có hài tử nào không khát vọng được phụ thân yêu mến, nhất là nam hài tử, có nam hài nào trong lòng không có một giấc mộng về phụ thân anh hùng.
Nhưng, hắn nằm mơ thấy phụ thân đều là ác mộng!
"Nếu quốc chủ muốn lấy được binh phù như vậy, phải đi nói với cung chủ Thiên Hoa Cung một chút, bởi vì nhi thần sợ thực lực chưa đủ dẫn đến binh phù bị cướp đoạt, sau khi lấy được binh phù sẽ giao cho cung chủ Thiên Hoa Cung bảo quản." Cho rằng lão bất tử kia cũng không có can đảm đi theo Đông Phương Linh Thiên đòi hỏi binh phù.
"Không phải ngươi nói binh phù hoặc là trả lại, hoặc là chết sao?" Quốc chủ không nhịn được, hoàn toàn không để ý sắc mặt khác nhau của các đại thần phía dưới.
"Quốc chủ hàng năm sống ở trong hoàng cung, tự nhiên không biết, chủ mẫu tương lai của Thiên Hoa Cung chính là Lăng Kỳ Tuyết, bọn họ là một thể, binh phù ở trong tay ai cũng đều là một." Giọng của Nam Cung Ngọc cũng rất lớn, ngươi có bản lĩnh thì đi mà đòi!
Lần này, quốc chủ như thức ăn ôi thiu, ông có lá gan và thực lực đi theo Đông Phương Linh Thiên đòi binh phù kia sao? Đông Phương Linh Thiên một chiêu giết bát đại trưởng lão Lăng gia trong nháy mắt, ông ngại sống lâu mới đi!
Nhưng nhìn binh phù rơi vào trong tay Nam Cung Ngọc, ông lại không phục.
"Vậy ngươi đi lấy lại cho trẫm!"
Từ lúc mới bắt đầu che che giấu giấu, đến bây giờ, đã bắt đầu trắng trợn cướp đoạt rồi.
Quốc chủ, ngài thật là khí phách uy vũ!
Ngươi có tinh lực đi tính kế hài tử này, còn không bằng tính toán ba quốc gia khác vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Lăng quốc nhiều một chút!
"Hồi quốc chủ, thứ cho nhi thần không thể ra sức, cung chủ Thiên Hoa Cung là người ra sao, binh phù vào trong tay của hắn, há là nhi thần nói muốn là có thể lấy về!"
"Không phải tất cả Lăng Gia Quân đều nghe theo ngươi sao? Phái một cao thủ chém giết cướp về!"
"Quân đội của ta không phải lấy ra để đối phó với người của mình!"
"Người ta là người mình, trẫm là người ngoài, ngươi được đấy Nam Cung Ngọc, lại cấu kết với người ngoài muốn hại trẫm, có ai không, bắt nghịch tử này lại cho ta, nhốt vào đại lao!"
Như là đã sớm chuẩn bị xong, lời nói của quốc chủ vừa dứt, trên triều đình đã xông vào một nhóm thị vệ kim giáp, bao vây Nam Cung Ngọc.
Giờ này thị vệ là thị vệ ưu tú nhất bên cạnh quốc chủ, nghe nói cấp bậc đều ở Nguyên Vương sơ kỳ trở lên.
Trong mắt Nam Cung Ngọc xẹt qua tia đau thương, người phụ thân này là cố ý muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Nhưng cấp bậc của hắn chỉ có Nguyên Tướng hậu kỳ, một đầu ngón tay của người ta là có thể quật ngã hắn.
Vì không để cho quốc chủ an bài thêm cho hắn tội danh đắc tội quân chủ, hắn vẫn nên ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Nếu không, quốc chủ thật sự sẽ để những thị vệ này đánh chết tại chỗ.
Coi như lão tổ Nam Cung che chở cho hắn, hắn cũng phải chết.
Chỉ là, tình cảnh ở trong đại lao đoán chừng cũng sẽ không tốt đến đâu.
Nam Cung Ngọc đang bị thị vệ dẫn đi thì qua trước mặt một quan viên tuổi còn trẻ, nháy mắt với hắn một cái.
Kể từ khi quyết định muốn liều mạng tranh đấu triều đình, hắn bắt đầu có ý thức xây dựng đội ngũ của mình, quan viên trẻ tuổi này là một người trong số đó.
Chỉ hy vọng Đông Phương Linh Thiên nhanh đến đây cứu hắn ra ngoài, về sau, cũng vì bảo vệ Lăng Kỳ Tuyết mà ra một phần lực.
. . . . . .
Lúc Đông Phương Linh Thiên rời giường thì nghe được Lục Sa báo lại: Nam Cung Ngọc bị quốc chủ lấy tội danh cấu kết ngoại địch giam lại, nhốt ở trong thiên lao hoàng cung.
Cấu kết ngoại địch?
Ngoại địch này sẽ không phải nói là hắn chứ!
Đông Phương Linh Thiên nhếch môi, châm chọc cười.
Nếu quốc chủ có chút nhãn lực, với nhi tử tốt này đều e sợ cho còn không kịp, lại còn khắp nơi gây khó khăn cho hắn, thật sự là mắt mọc ở trên cổ cái rắm.
Thôi, giữa hắn và Nam Cung Ngọc còn có hiệp nghị, sẽ không để ý đi hoàng cung một chuyến.
Bên này, Đông Phương Linh Thiên gọi Kim Dực Đại Bằng Điêu lâu rồi không ra thông gió, bay vút lên trời không, thẳng đến hoàng cung Nam Lăng quốc.
Bên kia, quốc chủ còn đang đắc chí vì mình mới quyết định giam Nam Cung Ngọc lại.
Giam Nam Cung Ngọc lại nghiêm hình tra tấn, chẳng lẽ không lấy binh phù đến tay sao?
Với việc Nam Cung Ngọc giao binh phù cho Đông Phương Linh Thiên, một chữ ông cũng đều không tin, nếu không có binh phù, chắc chắn tướng sĩ Lăng Gia Quân sẽ không nghe Nam Cung Ngọc chỉ huy, đừng tưởng rằng ông quốc chủ này không được ra hồn, cho rằng ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết!
"Người đâu, bãi giá thiên lao!" Ông muốn tự mình đi đoạt lấy binh phù trong tay Nam Cung Ngọc!
Cả đám thái giám ở trước mặt mở đường, quốc chủ ngồi ở phía sau do mười sáu gã thái giám nâng ghế rồng, không lo lắng tiến về phía thiên lao.
Vừa nghĩ đến một phần ba binh quyền Nam Lăng quốc rất nhanh sẽ rơi vào trong tay của ông, quốc chủ vô cùng vui, khóe miệng cong lên thật cao, thậm chí còn khẽ cười nhỏ.
Trong tay có hai phần ba binh quyền, về sau ông sẽ không cần kiêng kỵ Bùi gia rồi.
Về sau, ông có thể làm một quốc chủ hãnh diện rồi.
Về sau, xem ai còn dám nói quốc chủ này nhát gan sợ phiền phức!
Chỗ quốc chủ ở là giải đất trung tâm nhất trong hoàng cung, loại thiên lao bi thảm nhất trần gian này dĩ nhiên là nơi vắng vẻ nhất trong hoàng cung.
Đội ngũ vẫn từ từ đi, đi gần một khắc đồng hồ mới đi hơn phân nửa lộ trình.
Nhưng trong lòng của quốc chủ cũng không gấp gáp, Nam Cung Ngọc đều ở trong tay của ông rồi, còn nhảy lên được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]