Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hai người ngồi lên xe ngựa, trực tiếp chạy đến phòng đấu giá hoàng thất.

Thiên Hoa Cung ở bên cạnh khu Giáo La Thành, khoảng cách giữa khu trung tâm  phòng đấu giá hoàng thất có khoảng cách nhất định.

Xe ngựa đi nhanh mười phút mới chạy vào nội thành náo nhiệt.

Trong giây lát, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bất ngờ không kịp đề phòng Lăng Kỳ Tuyết theo lực quán tính mạnh bị lao về phía trước, thiếu chút nữa thì đập đầu lên nóc xe.

Cũng may thân thể của nàng rất nhanh ổn định lại, đồng thời Đông Phương Linh Thiên cũng ôm lấy nàng.

"Lục Sa ngươi điều khiển xe ngựa như thế nào vậy!" Đông Phương Linh Thiên đổ ập xuống hét ra ngoài.

Nếu là lúc trước, Lục Sa nhất định sẽ kinh hồn bạt vía cầu xin tha thứ, có lẽ còn có thể lấy lòng cầu xin Lăng Kỳ Tuyết, nhưng đáp lại Đông Phương Linh Thiên chỉ là một trận trầm mặc, như bên ngoài xe ngựa không có bất kỳ ai.

Cái này rất không bình thường!

Hai người đều kinh hãi, đồng thời cảm nhận được hai sát khí cực cao đang ẩn núp từ hai phía khác nhau đến gần bọn họ.

Đông Phương Linh Thiên cho Lăng Kỳ Tuyết một ánh mắt nàng ở lại chỗ này không được ra ngoài, bảo kiếm nơi tay sẽ phải một mình xông ra.

Lăng Kỳ Tuyết không biết Lục Sa ra sao, chỉ là đối phương có thể lặng yên không tiếng động để cho hắn mất đi tri giác, bọn họ an vị ở bên trong xe ngựa cách một bước ngắn lại không có cảm giác, nhất định là cao thủ, ít nhất tu vi ở phía trên nàng.

Lăng Kỳ Tuyết cũng lấy Ngũ Hành Kiếm ra, bày ra tư thế chiến đấu.

"Đối phương là nhằm vào ta, chàng hãy trốn ở trong tối giúp ta là được, nếu ta không trụ được chàng hãy xuất hiện." Lăng Kỳ Tuyết ngăn Đông Phương Linh Thiên lại, nàng không thích cảm giác mọi chuyện đều được Đông Phương Linh Thiên bảo vệ, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy mình rất vô dụng.

"Hai người, nàng một ta một." Đông Phương Linh Thiên cũng không thích mình ở đây, lại cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết một mình đối mặt, như vậy sẽ làm hắn cảm giác mình không bảo vệ được nữ nhân yêu mến, rất vô dụng.

Mọi người nhường một bước, Lăng Kỳ Tuyết không phải rất tình nguyện, nhưng vẫn là đồng ý.

Trong lòng lại muốn quay đầu lại muốn nói tính tình chủ nghĩa đại nam tử này của Đông Phương Linh Thiên phải thay đổi một chút.

Nhưng lúc này không phải là thời cơ tốt, Lăng Kỳ Tuyết ngưng thần nín thở, hết sức chăm chú cảm ứng sát khí phía ngoài.

Càng ngày càng gần, Lăng Kỳ Tuyết chợt cảm thấy có cái gì không đúng!

Nàng không vận chuyển được nguyên khí!

Khó trách Lục Sa lặng yên không một tiếng động đã bị đánh ngã, thì ra là đối phương dùng độc!

Ghê tởm, đoán chừng trong tay đối phương có độc dược nàng không biết, hoặc là bản lĩnh dùng độc của đối phương mạnh hơn nàng.

Trên thế giới này lại có độc dược nàng không cảm ứng được!

Thân thể của Lăng Kỳ Tuyết mềm nhũn, trong lòng cũng là trở nên kích động.

Mặc dù nàng trúng độc, nhưng thiên hạ còn có Giải Độc Đan không thể không giải độc dược.

Trong Hỗn Độn Thế Giới của nàng có trên trăm viên Giải Độc Đan chính là vì sợ có chuyện xảy ra mà luyện chế, hơi động ý nghĩ một chút, một lọ Giải Độc Đan đã xuất hiện ở trong tay, mình ăn hai viên trước, lại lấy ra hai viên nhét vào trong miệng Đông Phương Linh Thiên.

Giải Độc Đan vào miệng tan ra, hiệu quả nhanh chóng, sát khí cũng đã giết lên trên nóc xe ngựa, độc trên người Lăng Kỳ Tuyết cũng giải khai, đồng thời vận nguyên khí, một ánh sáng màu đỏ ngút trời phát ra, đánh đến chỗ có sát khí. 

Đông Phương Linh Thiên tâm linh tương thông, cũng sử dụng nguyên lực thuộc tính Hỏa, hợp hai làm một, nguyên lực của hai người hợp đến một nơi, vô cùng uy lực.

"A!"

Trên mui xe truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, có người trúng chiêu.

Nhưng rõ ràng là hai luồng sát khí, tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ có một người, còn có một người chạy thoát.

Lăng Kỳ Tuyết bước ra bộ pháp Toàn Phong Vô Ảnh Cước, như một trận gió đuổi theo, Đông Phương Linh Thiên cũng thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, bóng dáng lóe lên như con Báo săn đuổi, thân thể mạnh mẽ, hai người gần như đồng thời đuổi theo tên sát thủ chạy trốn đó.

Nhưng cấp bậc của hắn ở trên Lăng Kỳ Tuyết, chỉ một chiêu, Lăng Kỳ Tuyết đã rơi ở thế hạ phong, may mà Đông Phương Linh Thiên ở một bên, một chưởng đánh sát thủ ngã xuống mặt đất, lục phủ ngũ tạng chấn động bị nội thương, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Lăng Kỳ Tuyết một đường vẩy ra một lọ Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, sát thủ lập tức như một con vật nằm trên mặt đất, ngay cả hơi sức tự sát cũng không có.

Cho đến lúc này, trong mắt của hắn mới lộ ra tia hoảng sợ, vốn hắn cho là nếu để cho nhiệm vụ thất bại, hắn còn có thể tự vận, tránh cho chịu nhục, xem ra hôm nay hắn đã hoàn toàn thất bại!

Lăng Kỳ Tuyết lại lấy ra hai viên Giải Độc Đan để Đông Phương Linh Thiên cho Lục Sa ăn vào, mới trầm mặt nhìn mặt sát thủ: "Ai phái ngươi đến!"

Sát thủ cúi đầu không nói lời nào.

"Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu trong hai phút ngươi không nói ra, ta không ngại giúp ngươi một chút."

Đông Phương Linh Thiên ở một bên cảnh giác phòng bị bốn phía, để ngừa còn có sát thủ núp trong bóng tối khi bọn họ mất đi phòng bị sẽ ra tay, giết bọn họ một cái trở tay không kịp.

Sát thủ vẫn không có ý tứ nói chuyện, Lăng Kỳ Tuyết có kinh nghiệm về sát thủ không có một trăm thì cũng có chín chín, loại người rắn rỏi này đã gặp nhiều rồi, nàng cũng có một phương pháp của mình.

Khuôn mặt im lặng từ trong Hỗn Độn Thế Giới lấy ra một lọ độc phấn, loại độc phấn này là nàng đặc biệt nhằm vào sát thủ mà chế biến.

Người trúng loại độc phấn này của toàn thân như là có một vạn con kiến đang gặm cắn xương, khoét xương đến đau xót, dù là xương cứng hơn nữa đều sẽ bị gặm nát.

Hơn nữa loại độc phấn này còn có thể thăng cấp, đợi sau khi thực lực của nàng đạt đến Nguyên Tôn, còn có thể thêm vào huyễn dược, có thể thao túng ý thức của người trúng độc, quản ngươi có nguyện ý nói hay không, cũng sẽ không nhịn được tự mình nói ra.

Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán cộng thêm Thực Cốt Độc Phấn, sát thủ bị độc chơi đùa mồ hôi lạnh chảy như thác nước, nhưng vẫn mạnh miệng: "Có bản lãnh thì cho ta một cái chết sảng khoái, hạ độc thì tính là bản lãnh gì!"

"Hạ độc không tính là bản lãnh, không phải các ngươi cũng hạ độc sao?" Lăng Kỳ Tuyết nhàn nhạt nói, muốn dùng phép khích tướng, nằm mơ đi!

Không cạy miệng sát thủ này ra, nàng cũng không gọi là Lăng Kỳ Tuyết!

Thời điểm vừa lặng lẽ qua hai phút, sự chịu đựng của sát thủ nghiễm nhiên trở thành đến cực hạn, há to miệnh, nhưng hơi sức để nói cũng không có.

Lăng Kỳ Tuyết giải một nửa dược Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán cho hắn, để cho hắn khôi phục một chút hơi sức.

Một nửa thuốc giải vừa đúng, nhưng chỉ để hắn khôi phục hơi sức nói chuyện, lại không khôi phục toàn bộ hơi sức, tránh cho hắn tự giết.

Sát thủ cảm thấy, gặp phải Lăng Kỳ Tuyết cũng là chuyện xui xẻo nhất đời này của hắn.

Nhưng hắn cũng không cách nào, nếu không phải ám sát Lăng Kỳ Tuyết, người nhà của hắn cũng sẽ bị giết.

Muốn oán cũng chỉ có thể oán số mệnh của mình không tốt, oán nữ nhân kia lòng dạ rắn rết.

"Thật ra thì ta không phải là sát thủ, ta là. . . . . ."

Lời của hắn còn chưa nói hết, miệng phun ra máu đen, hết hơi mà chết.

Lăng Kỳ Tuyết nhét rất nhiều Giải Độc Đan vào trong miệng của hắn, nhưng vẫn chậm một bước, sát thủ này đã chết.

Kiếp trước, nàng tự nhận là dùng độc đệ nhất thiên hạ, xem ra đi đến thế giới này, còn có người có thủ đoạn dùng độc cao hơn nàng một bậc.

Thậm chí đây là một cao thủ đọc tâm, trước khi đến hắn đã cho sát thủ độc dược, một loại dùng để độc nàng và Đông Phương Linh Thiên, một loại là dùng cho độc chết sát thủ.

Hắn tính toán lúc sát thủ động thủ, nếu hoàn thành nhiệm vụ vào thời gian quy định, có lẽ hắn sẽ đưa cho bọn họ thuốc giải, nếu thất bại, sát thủ sẽ bất tri bất giác bỏ mình.



















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.