Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lần này, ông không thể không biết sợ, dùng giọng gần như lấy lòng: "Vị tiểu hữu này, có thể trả đan dược lại cho ta không? Viên đan dược kia rất quan trọng với ta."
"Muốn đan dược phải trả lời vấn đề của ta, nếu ta hài lòng có thể trả đan dược lại cho ngươi, nếu không hài lòng. . . . . ." Lăng Kỳ Tuyết nói xong đầu ngón tay đã toát ra một ngọn lửa, từ từ đến gần đan dược.
Cửu trưởng lão sợ đến mức mồ hôi lạnh cũng chảy ra: "Đừng! Chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ!"
"Vậy thì tốt, từ giờ trở đi, ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu dám nói láo thì như ngươi bết đấy!" Tay của Lăng Kỳ Tuyết duy trì tư thế đặt đan dược ở trên ngọn lửa, tư thế kia chỉ cần cửu trưởng lão nói một câu không để cho nàng hài lòng, thì sẽ hóa đan dược thành tro bụi.
Cửu trưởng lão dọa sợ không nhẹ, nhanh gật đầu: "Hỏi đi, hỏi đi, chỉ cần là ta biết, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)!"
Từ lúc bắt đầu tự xưng là lão phu, đến bây giờ tự xưng là ta, cuối cùng ông cũng vứt bỏ hết kiêu ngạo, viên Nguyên Tôn Đan này liên quan đến vận mệnh của ông, còn cần kiêu ngạo làm gì, lấy được đan dược lên cấp mới là vương đạo.
Lăng Kỳ Tuyết hỏi: "Nghe nói Lăng Kỳ Tuyết giết chết Lăng Nhạc là Lăng gia các ngươi thả tin tức ra?"
Cửu trưởng lão cảnh giác quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-doc-phi-thien-tai-luyen-dan-su/2101482/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.