Lăng Kỳ Tuyết không kịp nghĩ nhiều, một luồng khí từ một phía khác xông đến, nàng đành phải né tránh cơ thể, luồng khí đập vỡ lan can khác trên đài giác đấu thành lỗ thủng to lần nữa, hiển nhiên thực lực của người phía sau này thấp hơn Lăng Nhạc rất nhiều.
Thậm chí có người tiếp tiếp ám toán Lăng Kỳ Tuyết, lão tổ hoàng thất Nam Cung cũng không nhìn nổi nữa!
Theo ý ông, mới vừa rồi Lăng Kỳ Tuyết biểu hiện quá nghịch thiên, là hạt giống tốt hiếm có, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của Nam Lăng quốc.
Mặc dù lão tổ Nam Cung rất lớn tuổi, cũng là lão đầu có ý định đơn thuần, ông chỉ phụ trách chọn lựa nhân tài vì hoàng thất, không quan tâm những tranh đấu gay gắt lộn xộn trong triều kia, thấy Lăng Kỳ Tuyết đối mặt hơn hai trăm người vây công vẫn bình thản ung dung, thong dong thắng được hơn hai trăm người vây công, đã nhận định tương lai của nàng tất nhiên có thành tích rất lớn.
Nói thật, chuyện lúc trước vì Nam Cung Kình, lão tổ cũng kín đáo phê bình với Lăng Kỳ Tuyết.
Hôm nay thấy thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết nghịch thiên như vậy, ngay lập tức sinh ra lòng yêu tài, những khó chịu trong lòng kia cũng tan biến mất.
Nam Cung Kình mà thôi, thiếu hắn, còn nhiều hoàng tử mà, thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết tuyệt đối là tồn tại không bao giờ có của Nam Lăng quốc, một khi bỏ lỡ, ông sẽ tiếc nuối cả đời.
Bây giờ đại hỗn chiến đã kết thúc, còn có người dám ngay ở trước mặt của ông ngầm ra tay với Lăng Kỳ Tuyết, lão tổ Nam Cung cũng không ngồi yên, hét lớn một tiếng, từ trên chỗ ngồi nhảy lên đài giác đấu, vận đủ nguyên khí xông về phía người dưới đài hô to: "Ta ngược lại muốn nhìn là ai đang khiêu chiến uy nghiêm hoàng thất ta!"
Giọng của ông mạnh mẽ có lực, tràn đầy lực lượng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.
Người phía dưới một mảnh yên lặng, ai dám nhảy ra nói là ta chứ!
Dù là Lăng Nhạc, cũng chỉ dám lén lút, nếu thật sự trở mặt với lão tổ Nam Cung, ông còn không có gan này.
Cho nên hoàng thất yếu thế có ba phần binh quyền mà Nam Lăng quốc vẫn có thể ổn định, công lao của lão tổ hoàng thất này cũng không nhỏ.
Dĩ nhiên, lão tổ gánh vác trọng tài này chỉ là một người, lão tổ hoàng thất không chỉ có một mình ông, nhưng con số cụ thể có bao nhiêu cũng không ai biết.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lăng gia và Bùi gia kiêng kỵ hoàng thất không dám phản bội.
Cho dù hai nhà bọn họ cũng đều có lão tổ của mình, nhưng lão tổ ba gia tộc đánh nhau, chính là trường hợp tam bại câu thương, đến lúc đó ba quốc gia khác vẫn nhìn chằm chằm Nam Lăng quốc, sẽ thừa lúc vắng mà vào, Nam Lăng quốc không thể chống lại lực lượng, sẽ bị ba quốc xé xác ăn.
Đến lúc đó quốc không giống quốc, đất cũng không có để bọn họ sống yên phận, còn nói gì đến tranh quyền đoạt thế!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ba gia tộc vẫn ngầm đấu không ngừng, nhưng vẫn không dám vạch mặt.
Cho nên lời của lão tổ Nam Cung mười phần trung khí vừa ra, dưới đài không có ai còn dám làm chuyện mờ ám.
Tranh tài có thể thuận lợi tiến vào giai đoạn thứ hai, cũng chính là rút thăm cuộc đua hạng tám.
Rút được trở thành đối thủ với Lăng Kỳ Tuyết là nhi tử của một tiểu quan viên, nhìn tên của đối thủ, hai chân của nam tử kia trực tiếp mềm nhũn, cơ thể đột nhiên khó chịu, rút lui ra khỏi tranh tài.
Vì vậy Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp thăng cấp thành hạng bốn.
Thuận lợi như thế, ngay cả chính nàng cũng không nghĩ đến.
Để cho nàng càng thêm kinh ngạc chính là, ở bên trong bán kết, Lăng Kỳ Tuyết cũng không chiến mà thắng, trực tiếp tiến vào trận chung kết.
Từ lúc vừa rồi nàng thi triển thực lực khủng bố, ngay cả trận chung kết cũng đều không cần đánh, người nọ trực tiếp tuyên bố thua nàng.
Khiến Lăng Kỳ Tuyết rất buồn rầu!
Chỉ là, nàng cũng không phải là chê không thể ở đây, thắng lợi như vậy cảm giác thắng không cần dùng võ, mục đích của nàng chỉ cần lấy được Nguyện Vọng Quả, những quá trình tứ khác không quan trọng.
Đạt được Nguyện Vọng Quả là tốt rồi, quá trình để những người đó nói sau.
Tranh tài như vậy cũng khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười, ít nhất ở đợt tỷ đấu trẻ tuổi trước cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng cũng không có quy định không ổn như vậy, vì vậy, lão tổ Nam Cung mừng rỡ tuyên bố Lăng Kỳ Tuyết vô địch tỷ đấu hội người trẻ tuổi lần này.
Ngoại trừ đạt được một Nguyện Vọng Quả, Thập Lục Cường còn được một cơ hội tiến vào thám hiểm bí cảnh hoàng thất.
Lăng Kỳ Tuyết chưa từng nghe nói bí cảnh hoàng thất là cái gì, chỉ nhìn dáng vẻ lão tổ mặt mày hớn hở, thì sẽ là một nơi tốt.
Có đi hay không là ở nàng, dù sao cũng không phải là bây giờ đi, đến lúc đó mới quyết định, lúc này nàng chỉ hy vọng có thể nhanh lấy được Nguyện Vọng Quả này.
Tuy nói hoàng thất sẽ không ăn quỵt, nhưng Lăng Kỳ Tuyết đời trước làm thương nhân vẫn cảm thấy, đồ đến trong tay của mình thì mới thuộc về mình, nếu không chỉ là ngân phiếu khống.
Lại cố tình Nguyện Vọng Quả này ở bữa tiệc tối sẽ do quốc chủ tự mình ban phát cho vô địch.
Tranh đấu lần này đều là tuyển thủ ngang tài ngang sức, đều phải trải qua một cuộc chiến đấu tối tăm không ánh mặt trời mới quyết ra thắng bại, khi đó thời gian cũng vừa đúng đến buổi tối, là thời gian bắt đầu dạ tiệc.
Nhưng năm nay Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp không chiến mà thắng, những thời gian kia cũng lược bớt lại, lúc đến buổi chiều so đấu thì kết thúc, nên ban phát phần thưởng để những người này xuất cung, hay là giữ bọn họ ở lại trong hoàng cung đợi đến buổi tối sau phần dạ tiệc sẽ thả bọn họ rời đi, quốc chủ rơi vào khó cả đôi đường.
Lúc này hoàng hậu cười khanh khách đứng lên nói: "Bởi vì năm nay so tài đặc biệt, tranh tài kết thúc còn chưa đến thời gian dạ tiệc, thay vì mọi người ở chỗ này ngồi không đợi đến bắt đầu dạ tiệc, còn không bằng đến hậu hoa viên đi thăm với nhau, có hứng thú thì đi theo cung nữ của ta!"
Khó có cơ hội được tham gia hậu hoa viên của hoàng hậu, ngu sao mà không đi!
Người trẻ tuổi không có bị thương ồn ào đứng lên đi theo phía sau cung nữ thiếp thân của hoàng hậu, du ngoạn hậu hoa viên hoàng cung.
Lăng Kỳ Tuyết thầm mắng hèn hạ, hoàng hậu này rõ ràng là muốn để nàng ở lại trong hoàng cung, dễ tìm cơ hội đối phó nàng mà!
Nhưng chưa lấy được Nguyện Vọng Quả kia, Lăng Kỳ Tuyết chưa từ bỏ ý định, mục đích của nàng chính là Nguyện Vọng Quả, há có đạo lý tay không đến tay không mà về.
Nàng xen lẫn vào trong đám người nhàn nhã chuẩn bị xem hậu hoa viên hoàng thất, như suy nghĩ của đại đa số người: Đây chính là cơ hội tốt khó có được, ngu sao mà không đi.
Càng quan trọng hơn chính là: Người đi ta nói là biển người tấp nập, thì cũng là một mảnh đen ngòm, a, không, phải là ở trong đám đông y phục nhiều màu sắc, nhiều đỉnh đầu đen ngòm thỉnh thoảng dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng vàng, có chút chói mắt, đó là châm cài trên đầu bọn họ.
Nếu xen lẫn ở bên trong trong nhóm người này, người của hoàng hậu cũng không xuống tay được.
Ôm tâm tình như vậy, Lăng Kỳ Tuyết vẫn không nhanh không chậm đi theo giữa đội ngũ đi về phía vườn hoa, bên cạnh còn có một Y Tình thận trọng đi theo.
Dọc theo đường đi, Lăng Kỳ Tuyết duy trì trầm mặc, toàn bộ giác quan triển khai, để ngừa đột nhiên tập kích.
Ngược lại dáng vẻ của Y Tình như là cái gì cũng rất tò mò, sau khi thấy trong hoa viên nuôi một chút ma thú rất xinh đẹp, luôn rất vui mừng nhảy dựng lên, nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Mau nhìn, những ma thú kia là cái gì, rất đẹp!"
Lăng Kỳ Tuyết vẫn không ngẩng đầu lên, bởi vì nàng cảm thấy có một thần thức như ẩn như hiện quét tới quét lui ở trên đầu đám người. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]