Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chỉ thấy một đội hắc y nhân đứng ở giữa đường, che mặt, tay cầm trường kiếm.

Cầm đầu khàn giọng lạnh lùng nói: "Để sính lễ lại, các ngươi có thể cút!"

Mẹ nó!

Lăng Kỳ Tuyết gần như tức giận, đại hôn của nàng thành ra như vậy cũng coi như là xưa nay chưa từng có rồi!

Lần đầu tiên bị trượng phu hại chết, lần thứ hai bị đánh cướp, còn có thể tuyệt vời hơn một chút sao!

Nhưng nàng cũng may mắn, cục diện như thế có lợi cho nàng chạy trốn hơn.

Ném mũ phượng và cởi giá y xuống, nàng thay y phục màu đen vào, vốn còn muốn thay đổi mặt, nhớ đến hắc y nhân phía ngoài cũng che mặt, vạn nhất đánh nhau ngộ thương sẽ không tốt, rồi xóa bỏ ý niệm như vậy, luôn sẵn sàng chỉ chờ hắc y nhân động thủ nàng sẽ động chân.

Nam Cung Kình cưỡi đại mã ở trước đầu đội ngũ, thấy thế lập tức rụt một cái, để hộ vệ ở phía trước.

Lăng Kỳ Tuyết xuyên qua cửa sổ vừa hay nhìn thấy một màn này, với nhân phẩm của Nam Cung Kình lại biết hạn cuối mới xuất hiện, hạng người tham sống sợ chết, nếu một quốc gia lớn như vậy rơi vào trong tay người này, sớm muộn cũng phải Game Over.

Hộ vệ tập mãi thành thói quen với hành động lần này, coi như không thấy gì, dẫn đầu đứng ra nói với hắc y nhân: "Thức thời mau cút, biết đây là hôn lễ của người ai không, đắc tội thái tử với chúng ta đồng nghĩa với đắc tội cả Nam Lăng quốc, các ngươi chịu nổi hậu quả sao?"

Mẹ nó!

Chủ tử rất sợ chết, thuộc hạ lại cáo mượn oai hùm, mọi người cả Nam Lăng quốc cũng biết hôm nay là đại hôn của thái tử, người ta rõ ràng là đến là vì danh hiệu của thái tử ngươi, còn cần phải hét sao?

Lăng Kỳ Tuyết có nhiều hứng thú nhìn tình cảnh bên ngoài, thầm nghĩ: Tám chín phần trăm Nam Cung Kình này đắc tội với ai đó, người ta cố ý trả thù trước khi hắn đại hôn.

Quả nhiên, hộ vệ vừa nói ra, hắc y nhân cũng cười.

"Ha ha ha, không phải thái tử chúng ta cũng không chặn! Để lại tài vật, tất cả các ngươi đều cút hết!"

Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, không đợi hộ vệ dài dòng nữa, hắc y nhân rối rít rút kiếm động thủ, hộ vệ cũng rối rít vung kiếm đánh lại, các loại màu sắc thuộc tính nguyên lực đụng vào nhau, phát ra trận nổ to, trong lúc này, tiếng người kêu la thảm thiết, tiếng kim loại vang hòa vào một chỗ, tấu lên một khúc diễu hành đại hôn tuyệt vời.

Thấy thời cơ chín muồi, Lăng Kỳ Tuyết nhấc chân lên bước từ cửa kiệu hoa chạy ra ngoài, nhân lúc người ta không để ý, từ từ chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, chạy ra ngoài hai con đường.

Nàng không có chút lưu luyến nào với Giáo La Thành, có thể nói nếu không phải là vì báo thù cho nguyên chủ, nàng đã sớm chạy mất, cũng không đến mức đợi cho đến hôm nay mới chật vật mà chạy.

Lăng Kỳ Tuyết đến đại dược phòng Lâm La chào từ biệt với Lâm Vĩnh Cử, hắn là bằng hữu đầu tiên của nàng khi đến cái thế giới này.

Hắn đã sớm đưa Thông Huyết Thảo cho nàng, nàng lại vì đủ loại nguyên nhân vẫn không thể luyện chế Tẩy Tủy Đan, ngày hôm trước ở trong phòng buồn bực một ngày mới luyện chế được, vừa đúng lúc đưa cho Lâm Vĩnh Cửu.

Lâm Vĩnh Cửu kích động nói không ra lời, Lăng Kỳ Tuyết lại bởi vì thời gian không cho phép, nói đơn giản mấy câu rồi vội vã rời khỏi đây.

Nàng còn phải đi một chuyến đến phòng đấu giá Như Ngọc, Lâm Vĩnh Cửu là người bằng hữu đầu tiên, Nam Cung Ngọc cũng là bằng hữu tốt, nếu không phải là hắn đưa cho nàng lò luyện đan luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn vắt hết óc hao hết hơi sức đi tìm lò luyện đan đẳng cấp cao, phần ân tình này đầy đủ trân quý.

Hôm nay là đại hôn của thái tử, Nam Cung Ngọc làm đệ đệ ruột muốn đến chúc mừng thái tử, mặc dù nàng không thể xác định hắn có đang ở phòng đấu giá hay không, Lăng Kỳ Tuyết vẫn chạy một chuyến.

Không ngờ, Nam Cung Ngọc đang phòng đấu giá Như Ngọc đợi nàng.

"Tại sao ngươi không đến phủ thái tử?" Lăng Kỳ Tuyết có chút kinh ngạc.

"Loại vui vẻ này một phế vật ta đây đi làm chướng mắt người ta làm gì." Nam Cung Ngọc tự giễu cười khổ, tài luyện đan của hắn thấp, cấp bậc tu luyện thấp, đi cũng chỉ là trò cười cho mọi người.

Lăng Kỳ Tuyết có thể cảm nhận được trên người hắn đầy tự ti và thê lương, lấy Tẩy Tủy Đan ra: "Đây là Tẩy Tủy Đan, ngươi cầm đi, có thể cải thiện thiên phú tu luyện của ngươi, nhưng nhất định phải tìm một nơi không ai quấy rầy để luyện hóa." Nhớ đến lần trước mình thải ra vết bẩn toàn thân, Lăng Kỳ Tuyết nói thêm: "Tốt nhất là tìm một nơi có nước."

Nam Cung Ngọc và Lâm Vĩnh Cửu giống nhau, ngón tay run rẩy nhận lấy Tẩy Tủy Đan, kích động nói không ra lời.

Lăng Kỳ Tuyết nói ngắn gọn: "Hôm nay từ biệt, có lẽ chúng ta sẽ không thể cơ hội thấy nhau, ngươi hãy bảo trọng!"

"Ngươi phải đi đâu?" Nam Cung Ngọc phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng thu Tẩy Tủy Đan vào trong nạp giới, đồ nghịch thiên này có thể khiến người ta thấy.

"Rời khỏi trước Nam Lăng quốc rồi nói." Nói chuẩn xác là muốn đến Đông Tấn quốc, nghe nói Đông Tấn quốc lớn nhất trong các quốc gia, nàng muốn đi mở rộng tầm mắt.

"Tốt lắm!" Nam Cung Ngọc lấy ra một tập kim tệ: "Đây là một triệu kim tệ, ngươi giữ ở bên người chuẩn bị bất cứ tình huống nào."

Lăng Kỳ Tuyết biết Nam Cung Ngọc là kỳ tài buôn bán, hôm nay hắn cũng có thể thu vào vạn kim, nhưng Nam Cung Ngọc nói cầm thì lấy ra thỏi một triệu kim tệ, Lăng Kỳ Tuyết vẫn bị kinh hãi nhỏ, đây mới thật sự là cường hào!

Chỉ là nàng không có nhận, thân là luyện đan sư nàng cái gì không có, nhưng kiếm tiền thì dễ dàng.

Nam Cung Ngọc liên tục kiên trì đưa thỏi kim tệ cho nàng, Lăng Kỳ Tuyết từ chối chỉ là đành phải nhận lấy, không nói thêm nữa, cũng không biết hiện trường ra sao, nếu hoàng thất phái ra đại lượng cao thủ trợ giúp Nam Cung Kình, hắc y nhân cũng chống đỡ không được lâu, đến lúc đó phong tỏa khắp thành, nàng muốn đi ra ngoài sẽ có chút khó khăn.

"Ta phải đi rồi, ngươi hãy bảo trọng!"

"Nhìn trí nhớ của ta này, ngươi đi nhanh đi, bảo trọng!" Nam Cung Ngọc không nỡ nhưng vẫn thúc giục Lăng Kỳ Tuyết đi mau, nếu những hắc y nhân kia chống đỡ không nổi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lăng Kỳ Tuyết không biết, ở lúc nàng nhiên cứu lộ tuyến, Nam Cung Ngọc cũng nghiên cứu đường đi, nghe nàng nói sẽ không gả cho thái tử, hắn đã biết nàng nhất định sẽ chạy trốn, hoàng thất vẫn không có tin tức, hắn lớn gan suy đoán nàng sẽ ở ngày hôn lễ đó mà chạy trốn, càng nhớ ra mời hắc y nhân dùng đánh cướp vì danh, kì thật là quấy rối làm nhiễu loạn đội ngũ rước dâu.

Đây là hắn làm được một chuyện lớn nhất từ lúc chào đời cho đến nay, cũng là một chuyện điên cuồng bất chấp hậu quả duy nhất, nhưng hắn sẽ không nói cho Lăng Kỳ Tuyết, tránh cho trong lòng nàng tăng thêm gánh nặng, cũng sẽ không hối hận!

Cuộc sống khó có được điên cuồng một lần!

Lăng Kỳ Tuyết mượn phòng nghỉ ngơi của Nam Cung Ngọc hóa trang một cái, xuyên qua gương thấy gương mặt vốn non nớt bỗng hóa thành mặt nữ nhân trung niên, Lăng Kỳ Tuyết ở trong nạp giới lấy ra một bộ nữ nhân trung niên lưu hành để thay, mới thong thả đi ra khỏi phòng đấu giá Như Ngọc.

Mới ra khỏi cửa chính, đã bị người của Nam Cung Kình ngăn cản, trong mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc, thoáng qua rồi biến mất, sao người của Nam Cung Kình có thể đuổi kịp đến đây.

Khoảng hơn bốn mươi người ngăn nàng lại, do sáu Nguyên Vương dẫn đầu, ban đầu thủ hạ của Nam Cung Kình chính là Nguyên Vương đều chết sạch, những Nguyên Vương này hiển nhiên là hoàng thất phái đến, không biết phía sau hoàng thất còn có bao nhiêu người chờ nàng.

Bây giờ nàng chỉ vào mặt chính là nữ nhân trung niên, Lăng Kỳ Tuyết trấn định hỏi: "Xin hỏi vị quan gia này đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không nên hỏi thì đừng hỏi, thái tử có lệnh, nơi này chỉ cho vào không cho phép ra, ngươi mau trở về!"




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.