Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhưng mà, nhịn thành rùa rụt cổ về sau muốn làm người tiếp thì sẽ rất khó!

Như lúc đầu nàng xuyên không đến đây, lần đầu tiên nhịn Đặng Ngọc lan, nhưng vẫn tránh không khỏi một roi tàn nhẫn của bà ta.

Kết quả của nhịn và không bằng lòng cũng giống nhau, còn không bằng phản kháng mạnh lên, còn có một cơ hội sống!

Lăng Kỳ Liên không đề phòng cử động của Lăng Kỳ Tuyết, túi tiền rất nặng đập lên trên mặt, lại rơi xuống trên mặt đất thì gương mặt của nàng đã đỏ lên, chỉ chốc lát sau đã sưng như ông già.

Tất cả mọi người bị hành động lần này của Lăng Kỳ Tuyết làm sợ ngây người.

Bọn họ nhìn thấy gì!

Phế vật Lăng phủ lại dám lấy tiền túi nén vào thiên tài Lăng gia, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người, thiên tài lại không thể tránh thoát.

Mọi người tự động nghĩ thế giới này đã xảy ra chuyện gì.

Ngược lại Lăng Kỳ Liên hồi tinh thần lại trước tiên, vừa định phát giận với Lăng Kỳ Tuyết, lại thấy mắt ý vị sâu xa của thái tử đang nhìn nàng, lập tức sống lưng chợt lạnh, rụt trở về.

Lần trước bị Lăng Kỳ Tuyết nháo một phát, hình tượng của nàng ở trong mắt thái tử gần như bị hủy hết, trải qua một đoạn thời gian sửa chữa, thật vất vả hình tượng ở trong mắt thái tử mới giữ vững lần nữa, nàng không thể tự hủy bức tường thành lần nữa.

Nghĩ đến đây, mắt của Lăng Kỳ Liên rũ xuống, muốn nói lại thôi, muốn hỏi cũng không dám hỏi, cuối cùng, rốt cuộc hạ quyết tâm làm trạng thái muốn khóc uất ức hỏi Lăng Kỳ Tuyết nói: "Tuyết tỷ tỷ tại sao tỷ lại đánh muội, nếu tỷ có bất mãn với muội sau khi về nhà chúng ta có thể từ từ nói, chỉ là Thuần Nguyên Đan này là thứ thái tử muốn, thái tử lại là quốc chủ tương lai, chúng ta làm thần tử là không thể không thần phục!"

Những lời nói xảo diệu này, một câu nói vừa ngấm ngầm hại người nói ra trong ngày thường ở nhà Lăng Kỳ Tuyết đã khi dễ nàng, lại nói chuyện này là chủ ý của thái tử, không nên phát hỏa lên trên người của nàng, một câu cuối cùng còn lại là lấy lòng thái tử.

Nếu mà không cẩn thận nghiên cứu kỹ, thật đúng là vẫn cảm thấy Lăng Kỳ Liên nói có lý.

Thái tử cuối cùng sẽ thừa kế ngôi vua, bọn họ làm thần tử cầm Thuần Nguyên Đan đến hiếu kính thái tử cũng là việc nên làm.

Mà Lăng Kỳ Tuyết không nể mặt nàng chính là không cho thái tử mặt mũi, cũng chính là không sinh ra thần phục!

Trừ phi năng lực của Lăng Kỳ Tuyết đạt đến có thể nghiền áp cao thủ hoàng thất, nếu không, đây chính là mưu phản, là tội chết!

Lăng Kỳ Tuyết âm trầm nhìn Lăng Kỳ Liên một cái, có câu nói là chó không sủa cắn người, trong ngày thường Lăng Kỳ Liên này không đụng ta thì không biết thế nào, nhưng đã ra tay tất phải chết!

Đáng tiếc nàng ta đã đánh giá thấp Lăng Kỳ Tuyết nàng, nghĩ dựa vào câu nói đầu tiên để giết chết Lăng Kỳ Tuyết nàng, dù tu luyện mười đời đi nữa, tất nhiên, cho dù qua mười đời nàng ta vẫn không có bản lãnh kia!

Lăng Kỳ Tuyết khẽ nói: "Cho nên Liên muội muội có ý tứ là nói thái tử phái muội đến giành Thuần Nguyên Đan hay sao?"

"Ngươi nói bậy!" Lăng Kỳ Liên lên tiếng phủ nhận.

Thật sự nàng có ý này, nhưng mà nàng cảm thấy với đầu óc của Lăng Kỳ Tuyết thì sẽ không nghe ra ý nghĩa sâu xa, cho dù nghe được cũng không dám nói ra.

Trong lòng những người khác cũng biết rõ là được rồi, sẽ không nói thẳng ra, về phần thái tử, sau khi nàng nói xong cũng kéo lời trở lại, nhìn ở trên tấm lòng trung thành của nàng, hắn cũng sẽ không trách tội nàng.

Ai ngờ một câu Lăng Kỳ Tuyết đã nói toạc ra tâm tư của nàng ta, nàng đương nhiên là muốn phủ nhận, nhưng bởi vì quá mức kích động, đã lộ ra tin tức rồi.

Lăng Kỳ Tuyết im lặng cười một tiếng: "Kích động như thế? Ta có nói bậy hay không trong lòng Lăng Kỳ Liên ngươi rõ ràng nhất!"

Nếu luôn muốn vạch mặt nhau, nàng cũng không cần thiết phải giả bộ cái gì nữa, Lăng Kỳ Tuyết cơ hồ dùng ánh mắt khinh thường lướt qua Lăng Kỳ Liên mấy lần: "Đừng tưởng thái tử không biết ngươi dối trá, nếu không phải là muốn lôi kéo Lăng đại tướng quân, ngươi cho rằng hắn sẽ coi trọng ngươi sao? Cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem có mấy mấy phân lượng, đừng tưởng rằng đi theo sau lưng thái tử làm người tình là có thể tự xưng là thái tử phi!"

Chậc chậc, lời nói của Lăng Kỳ Tuyết cơ hồ nói thẳng ra tâm tư của Lăng Kỳ Liên!

Cho tới nay, nàng chính là dựa vào danh tiếng thiên tài mới có cơ hội lấy được cái liếc mắt của Lăng Nhạc, cũng vì vậy mà hấp dẫn lực chú ý của thái tử, chỉ là, những thứ này đều có hiệu quả rất nhỏ bé, thái tử là người ra sao nàng cũng rất rõ ràng.

Nhưng mà nàng cần danh tiếng thái tử phi, mới có thể chèn ép hai nữ tử có thân phận dòng chính là Lăng Kỳ Vân và Lăng Kỳ Tuyết.

Về phần thái tử, nếu có thể cưng chiều nàng là được rồi, cho dù không cưng chiều nàng, nàng cũng có thể dựa vào thân phận thái tử phi lấy được tài nguyên tu luyện tốt hơn, về sau trở thành cường giả còn sợ Nam Cung Kình không chú ý đến nàng sao?

Đừng nhìn Lăng Kỳ Liên tuổi còn nhỏ, nhưng mà ý định cũng rất sâu, bằng không cũng khó mà ở trong Lăng phủ hoàn cảnh phức tạp đó mà cầu sống.

Nàng có thể giả dối, có thể lợi dụng danh tiếng của Lăng Nhạc, nhưng cũng không dám ở trước mặt thái tử xé ngụy trang ra!

Dù sao Lăng Nhạc còn có một nữ nhi dòng chính gọi là Lăng Kỳ Vân, cho dù thái tử không thích, nhưng vì lấy được ủng hộ của Lăng Nhạc, cơ hội cưới Lăng Kỳ Vân về làm thái tử phi vẫn là rất lớn!

Cho nên, mặc kệ Lăng Kỳ Tuyết nói thế nào, nàng cũng không thể thừa nhận, càng không thể hủy hình tượng một lần nữa!

"Tuyết tỷ tỷ đủ rồi, bình thường muội tôn kính gọi tỷ là tỷ tỷ, tỷ bị những đệ muội khác khi dễ về sau lại tìm muội trút giận, muội cũng nhịn, nhưng mà hôm nay, sao tỷ có thể bất kính với thái tử, thật sự là rất quá đáng!" Lăng Kỳ Liên than thở khóc lóc, không biết còn tưởng phụ mẫu của nàng chết, biết thì cho rằng nàng so thái tử với tất cả đều quan trọng hơn, ở mặt ngoài thì có thể khen ngợi.

"Liên muội muội muội nói sai rồi, ta chỉ nhìn không vừa mắt, không có bất kính với thái tử!" Lăng Kỳ Tuyết cố làm ra vẻ kinh ngạc.

Khua môi múa mép, Lăng Kỳ Tuyết nàng không dám nói là đệ nhất thiên triều, bình thường thôi, đứng thứ ba thiên triều mà thôi.

"Nhưng thái tử cần Thuần Nguyên Đan, các ngươi cũng không cho hắn, đây cũng là rất bất kính!" Lăng Kỳ Liên căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, giống như thái tử chính là trời, hắn muốn tất cả tất cả mọi người phải chắp tay đưa ra, thậm chí là mạng, cũng mặc kệ tùy ý lấy.

Chuyện cười!

Đừng tưởng là thái tử thì ngon, trên hắn còn có quốc chủ!

Đôi môi đỏ thẫm của Lăng Kỳ Tuyết cong lên tà ác, nở một nụ cười trào phúng, thoạt nhìn như hoa cúc ngạo nghễ đứng trong gió thu, xinh đẹp động lòng người, lại rất kiêu ngạo không khuất phục.

"Nói đi nói lại còn không phải thái tử muốn không công từ nơi này lấy đi Thuần Nguyên Đan."

Nghe vậy, thái tử vẫn đứng yên lúc này sắc mặt đen như đáy nồi, khí thế Nguyên Tướng trung kỳ trên người bộc phát ra, làm cho quanh thân hắn tạo thành một cỗ khí ép làm người sợ hãi.

Tu vi của Nam Cung Ngọc hơi thấp, bị cổ khí ép này ép tới sắc mặt có chút khó coi.

Cho dù Lăng Kỳ Liên gọi là thiên tài ở Lăng phủ, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, Lăng Kỳ Tuyết thì ngược lại, mặc dù là Nguyên Giả hậu kỳ, nhưng bởi vì tinh thần lực đã đạt đến cấp bậc Nguyên Vương, đối mặt với cổ khí ép này, vẻ mặt vẫn thoải mái như thường.

Nàng còn nghịch ngợm cười với thái tử, lộ ra răng trắng.

Thái tử nổi giận!

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị người khiêu khích như vậy!

Mẫu hậu của hắn là hoàng hậu, mẫu tộc của hoàng hậu là gia tộc lớn nhất Nam Lăng quốc, địa vị ở trong triều rất cao, quốc chủ cũng không thể không cho hắn ba phần mặt mũi.

Mà lăng kỳ tuyết, một phế vật nho nhỏ của Lăng phủ, lại dám khiêu khích uy nghiêm của hắn!

Quả thực là muốn chết!

Thái tử không ngừng thả ra uy áp Nguyên Tướng trung kỳ của hắn. . . . . .




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.