Huynh đệ?
Nghe được hai chữ này, toàn thân Phong Lang run rẩy kịch liệt, ánh mắt gắt gao nhìn chẳm chằm Tiêu Thần, chỉ thấy Tiêu Thần một mực duy trì nụ cười bình tĩnh.
Con ngươi kia vô cùng thanh tịnh, không có bất kỳ hư tình giả ý gì.
Phong Lang cũng biết, Tiêu Thần nếu như muốn giết hắn, căn bản không cần tổn sức nhiều như vậy.
"Ta không xứng làm huynh đệ ngươi."
Phong Lang lắc đầu, con ngươi vô cùng kiên định nói.
Tiêu Thần thở dài, với tính cách Phong Lang, việc đã quyết định là không thể thay đổi. Có điều, Tiêu Thần vẫn như cũ nói:
"Không phải huynh đệ, thì có thể làm bạn, thương thế của ngươi, ta trị cho ngươi!"
Trong mắt Phong Lang lóe lên một tia kích động không hiểu, sau đó hơi hơi chắp tay nói:
"Đa tạ công tử."
Tiêu Thần bất đắc dĩ, đành phải tùy Phong Lang, có điều lại bổ sung một câu:
"Ta tên Tiêu Thần, ngươi gọi tên ta là được."
"Danh tự chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chỉ cần trị khỏi cho thương thế của ta, ngươi chính là công tử của ta."
Phong Lang trịnh trọng nói.
Tiêu Thần không biết Phong Lang làm như thế, là không muốn để cho hắn cuốn vào vòng xoáy của bản thân mà thôi. Hơn nữa, về sau Phong Lang cũng thực sự coi Tiêu Thần là huynh đệ đồng sinh cộng tử.
"Tiêu huynh đệ, ngươi đâu rồi?"
Đột nhiên, ngoài biệt viện truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vo-thien-ton/3744208/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.