Trong lòng hắn hối hận không thôi, sớm biết rõ thì đừng tới hỏi tội, cho dù muốn hỏi tội cũng nên chuẩn bị đầy đủ một chút.
Toàn thân Đường Mục lạnh tới cực điểm, rốt cục không dám dừng lại chút nào, trực tiếp đạp không mà lên, hướng về nơi xa bỏ chạy.
Đường đường Chiến Vương đỉnh phong lại bị một Chiến Vương trung kỳ giết chạy trối chết. Đây đối với Đường Mục mà nói là một loại sỉ nhục to lớn, nhưng trước mặt sinh tử thì tính được gì đây.
"Huyết La."
Tiêu Thần quát nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước người Đường Mục, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười tà mị.
Đao lạnh trong tay nhẹ nhàng nhấc lên, một đạo bạch mang u lãnh lóe lên trong mắt Đường Mục, đầu hắn đột nhiên bay ra, trong cổ phun máu tươi cao khoảng một trượng.
Một đao, Đường Mục chết!
Tam đại Chiến Vương Đường gia tất cả đều chết trên tay Tiêu Thần, càng có vô số đệ tử Đường gia phải bỏ mạng nơi này.
Đám người câm như hến, rất nhiều người lặng yên rời đi. Tiêu Thần giết Đường gia gần như diệt tộc, lúc này nếu như bị Đường Nghiêu biết, những người vây xem này cũng đoán chừng miễn không được phiền phức, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.
"Chiến Vương trung kỳ, tuỳ tiện chém giết Chiến Vương đỉnh phong, kẻ này hoàn toàn có thực lực Phong Vương. Hơn nữa, kẻ này sát phạt quả đoán, xuất thủ tàn nhẫn, nhưng lại trọng tình nghĩa, đáng giá kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vo-thien-ton/3740978/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.