Chương trước
Chương sau
Chương 157

 

 Lấy một địch sáu, trong vòng mười mấy giây, Tiêu Phàm một mình áp đảo sáu người còn lại, thực như thế này cũng quá khủng bố đi. 

 Khó trách hắn dám một người khiêu chiến sáu người, trong cùng giai chỉ sợ chưa có địch thủ. 

 "Các ngươi không phát hiện U Vương vẫn chưa sử dụng Chiến Hồn sao?" 

 Trong đám đông có người kinh hô. 

 Lời này vừa ra, sắc mặt lão giả và Thôi Thu vô cùng âm trầm, chẳng lẽ Thất Dạ thật sự phải táng mạng nơi đây. 

 Sau khi Tiêu Phàm thi triển Nhất Kiếm Tuyệt Trần chém chết Lục Dạ, hắn cũng không ngừng tay, thân thể ngay lập tức xông thẳng vào năm tên còn lại. 

 "Ngũ Dạ cẩn thận." 

 Thất Dạ kêu to, một kiếm uyển chuyển đâm về bên hông Tiêu Phàm. 

 Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, tùy ý đấm ra Bá Đạo Thiên Quyền, hắn đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền tới đỉnh phong, uy lực vô cùng lớn. 

 Một cỗ kình phong cuồng bạo phát ra làm hư không chấn động, Thất Dạ còn chưa lại gần đã bị gió thổi bay đi. 

 Tốc độ Tiêu Phàm không giảm, trường kiếm vẽ lên hư không một vệt lụa đỏ. 

 Sắc mặt Ngũ Dạ hoàn toàn thay đổi, hăn điên cuồng chém vài kiếm, thủ đoạn của Tiêu Phàm quả thật làm hắn có chút sợ hãi. 

 Thủ pháp công kích của người thường đều liên quan đến chiến kỹ mà họ tu luyện, tên Tiêu Phàm này quá tà môn, đã dùng kiếm lại có thể đánh quyền. 

 Hơn nữa, Nhất Kiếm Tuyệt Trần và kiếm pháp này không giống nhau. 

 Nếu như nói Nhất Kiếm Tuyệt Trần quỷ dị nhanh đến cực hạn thì một kiếm này lại tràn ngập khí tức sát phạt, bên trong huyết quang, Ngũ Dạ dường như nhìn thấy vô số hài cốt. 

 Âm thanh binh khí va chạm cang lên không ngừng, trong lòng Ngũ Dạ hơi căng ra, khi nhìn thấy Tiêu Phàm bị ngăn cản ở ngoài thì hắn mới buông lỏng một hơi. 

 Trong một sát na kia, hắn cảm giác mình đã dạo một vòng quỷ môn quan. 

 "Nhất Kiếm Tuyệt Trần!" 

 Tiêu Phàm đưa lưng về phía Ngũ Dạ, chém ngược về phía sau một kiếm. 

 Có vết xe đổ, Ngũ Dạ lần này không có chính diện va chạm, hắn sử dụng thân pháp tránh sang một bên. 

 "Cùng chiêu thức còn muốn..." 

 Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười, nhưng lời còn chưa dứt thì hắn đã ngây ngốc tại chỗ. 

 Phốc! Một đạo huyết kiếm từ trên cổ hắn bắn bay lên hư không, hai tay của hắn che cổ nhưng cũng không cách nào che được. 

 "Đây không phải Nhất Kiếm Tuyệt Trần!" 

 Trong mắt Ngũ Dạ tràn ngập kinh hãi, vô cùng không cam lòng. 

 "Ta nói thế ngươi cũng tin?" 

 Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng: 

 "Thấy ngươi cũng sắp chết, ta sẽ nói cho ngươi biết, chiêu này gọi là Nhất Kiếm Tri Thu." 

 "Nhất Kiếm Tri Thu?" 

 Ngũ Dạ nói ra bốn chữ, thân thể đột nhiên ngã về phía sau, chết không nhắm mắt. 

 "Nhất Kiếm Tri Thu? Đây không phải chiến kỹ lần trước Yến Thành Thu Liệp ban thưởng sao?" Chỉ mới qua bao lâu mà hắn đã luyện thành? 

 Khúc Huyền kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. 

 Theo Khúc Huyền, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ cũng không phải dễ dàng có thể lĩnh ngộ, dù Tiêu Phàm đột phá đến Chiến Tông cảnh cũng không thể trong thời gian mấy tháng luyện thành được. 

 Kỳ thật không chỉ hắn chấn kinh, trong lòng Quách Sĩ Thần đang nấp trong đám người cũng không bình tĩnh, Nhất Kiếm Tri Thu còn tốt, dù sao cũng đã qua mấy ngày. 

 Nhưng Nhất Kiếm Tuyệt Trần hắn mới đưa cho Tiêu Phàm vào ba ngày trước, điều đáng nói là lúc hắn đưa chiến kỹ cho Tiêu Phàm thì Tiêu Phàm đã đi vào nội viện bế quan hai ngày. 

 Hơn nữa sau khi rời khỏi nội viện liền lăn đùng ra ngủ, hắn làm sao có thể luyện thành Nhất Kiếm Tuyệt Trần? 

 Chẳng lẽ là luyện trong mơ? Hay là đã từng học qua? 

 Đánh chết Quách Sĩ Thần cũng không tin Tiêu Phàm ở trong mộng học được, vậy cũng chỉ có khả năng hắn đã học trước đó mới có thể giải thích được. 

 Hắn mặc dù biết trên người Tiêu Phàm có Vô Tận Chiến Điển, nhưng lại không biết diệu dụng của nó, lấy lực bây giờ Tiêu Phàm thực, thiên phú cộng thêm Vô Tận Chiến Điển, tu luyện Ngũ Phẩm Chiến Kỹ chỉ là sự tình dễ như trở bàn tay. 

 Cho dù Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ, Tiêu Phàm cũng chỉ dùng hai ngày liền luyện thành tầng thứ nhất. 

 Nhất Dạ, Tam Dạ và Thất Dạ đứng đang tụ lại vớ nhau, trong lúc nhất thời không biết làm sao, thủ đoạn công kích của Tiêu Phàm quá kinh khủng, đủ loại chiến kỹ tầng tầng lớp lớp. 

 "Tiểu tử, ngươi nếu có gan thì đừng trốn, trực tiếp đánh một trận." 

 Nhất Dạ chỉ có thể sử dụng phép khích tướng, bọn hắn lần này đã làm Kiếm Vương Triều mất hết mặt mũi. 

 "Ý ngươi là ta đứng ở chỗ này cho ngươi giết?" 

 Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Nhất Dạ, lập tức cười lạnh nói: 

 "Trong đầu đều là phân, đúng là không biết ngươi làm sao tu luyện tới Chiến Tông cảnh." 

 "Ha ha, nhất định là đầu bị cửa kẹp, đột nhiên liền đột phá Chiến Tông cảnh." 

 Người Đại Yên Vương Triều cười lạnh không thôi. 

 Tiêu Phàm lấy một địch sáu, còn cùng ngươi chính đối mặt chiến, vậy chẳng khác gì đứng yên cho ngươi giết. 

 "Nhưng đề nghị của ngươi làm ta có chút hứng thú." 

 Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng: 

 "Kiếm Vương Triều không phải sở trường về kiếm sao? Ta giết các ngươi đều sự dụng kiếm đã tôn trọng các ngươi rồi, yên tâm, các ngươi nhất định sẽ có kiểu chết khác nhau." 

 Thần sắc ba người Nhất Dạ lạnh lẽo, bọn hắn cũng không thể không thừa nhận thực lực Tiêu Phàm. 

 Hơn nữa, Tiêu Phàm chỉ dùng kiếm đánh bại bọn hắn, mấy người Nhị Dạ đều chết dưới kiếm của hắn. 

 "Tam Dạ, Thất Dạ, các ngươi lui ra phía sau." 

 Nhất Dạ đột nhiên mở miệng, thần sắc trở nên lạnh lùng: 

 "Ta đánh với ngươi một trận, vô luận sinh tử, ngươi tha cho hai người họ một mạng." 

 Tiêu Phàm cau mày một cái, cuối cùng vẫn gật đầu, hắn cũng có chút không muốn giết nữ nhân. 

 Đương nhiên ngoại trừ một người, đó chính là Tiêu U, Tiêu Phàm không thể nào bỏ qua cho nàng, nhưng thời gian gần đây Tiêu U lại giống như đã hoàn toàn tan biến trên thế gian. 

 "Nhất Dạ!" 

 Tam Dạ và Thất Dạ biến sắc, bọn họ biết Nhất Dạ đang muốn làm gì. 

 "Các ngươi trở về!" 

 Thôi Thu kêu to, lúc này sống được người nào hay người đó, Tiêu Phàm khó lắm mới đáp ứng như thế. 

 Thôi Thu cưỡng ép đem hai người Thất Dạ và Tam Dạ thối lui, trên mặt Nhất Dạ xuất hiện một nụ cười nhìn Tiêu Phàm nói: 

 "Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Kiếm Tu chân chính, kiếm của Kiếm Vương Triều mới là mạnh nhất." 

 Vừa dứt lời, khí thế Nhất Dạ tăng lên, vô số kiếm khí vờn quanh thân thể hắn, đó là Kiếm Thế lăng lệ, kiếm khí biến thành vòng xoáy tản ra đầy khắp hư không. 

 Vô số kiếm vũ tràn ngập trong hư không, rất nhanh liền đem Tiêu Phàm bao quanh lại. 

 Tiêu Phàm đứng bên trong kiếm vũ, thần sắc không có một chút biến hóa, thân thể cũng không muốn né tránh những kiếm vũ kia. 

 "Kiếm Diệt!" 

 Nhất Dạ lộ vẻ dữ tợn ngửa mặt lên trời gầm thét, thấy Tiêu Phàm không xuất thủ, hắn còn tưởng Tiêu Phàm đang sợ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chém giết Tiêu Phàm. 

 Vô số kiếm vũ huy sái từ bốn phương tám hướng bắn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn, khi đám kiếm vũ kia sắp chạm vào hắn thì trong cơ thể hắn phát ra khí thức cực kỳ lăng lệ sắc bén. 

 Tiêu Phàm giống như một con quái vật đang ẩn nấp chợt bộc phát ra hung uy, vô số kiếm vũ đột nhiên dừng lại trong hư không như bị đông kết lại. 

 Thời gian giống như dừng lại trong giây phút này, ngay sau đó con ngươi Nhất Dạ chậm rãi phóng đại tràn ngập sợ hãi. 


 "Nể tình ngươi giúp ta lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế, chết dưới kiếm của mình cũng không tính là vũ nhục ngươi." 

 Tiêu Phàm đi đến bên cạnh thi thể Nhất Dạ nói một câu. 

 Sau đó quay người đi, trong không gian chỉ có một tiếng nói đang phiêu đãng: 

 "Xem ra kiếm của Kiếm Vương Triều cũng không phải mạnh nhất."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.