Tiêu Thần đã tu luyện trong hồ vài ngày, củng cố lại tu vi. Lúc này, nhóm Tiểu Ma Nữ cũng từ trong nhập định tỉnh lại.
“Tất cả mọi người đều đột phá!” Tiêu Thần vui vẻ thông báo. Sau hơn một tháng, Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim đã đột phá đến Chiến Tôn hậu kỳ, trong khi Lăng Phong cũng đã bước vào cảnh giới Chiến Tôn đỉnh phong. Thực lực của họ giờ đủ để tự vệ.
“Lão Tam, mau khai thật đi, ngươi đã tìm được chỗ tốt gì?” Bàn Tử nhìn chằm chằm Tiêu Thần, không phục.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là một kiện Thần Binh và một loại chiến kỹ thôi.” Tiêu Thần nhún vai, không giấu giếm.
Dù Tu La Kiếm và chiến kỹ vô danh đã khiến Tiêu Thần rất hài lòng nhưng trong lòng vẫn có chút nuối tiếc, bởi hắn vẫn hướng về truyền thừa của Chiến Đế.
Không để mọi người phản ứng lâu, Tiêu Thần lấy chiến kỹ và Tu La Kiếm ra. Nhóm bạn hắn ngơ ngác nhìn chiến kỹ, chẳng hiểu gì cả. Ngược lại, Bàn Tử thấy Tu La Kiếm lần đầu tiên liền ánh mắt sáng lên.
“Lão Tam, kiếm này đưa cho ta được không? Sau này cái mạng Nhị Ca này sẽ là của ngươi!” Bàn Tử háo hức.
Tiêu Thần bĩu môi, thấy Bàn Tử thẳng thắn như vậy lại khiến hắn cảm thấy ấm lòng, bởi vì hắn thực sự coi họ là huynh đệ. Nhưng Tu La Kiếm không dễ dàng như vậy.
“Chỉ cần ngươi có thể sử dụng nó thì ta có thể cho ngươi.” Tiêu Thần cười đáp.
“Thật vậy không?” Bàn Tử lập tức tràn đầy phấn khích, tay ma quyền chuẩn bị chộp lấy. Hắn là Chú Tạo Sư, tự nhiên có sự yêu thích đặc biệt với Thần Binh.
“Không nói đùa đâu.” Tiêu Thần cắm Tu La Kiếm xuống đất.
Bàn Tử thấy thế lập tức hưng phấn, vươn tay chộp tới. Nhưng khi tay hắn còn cách Tu La Kiếm một tấc, một luồng kiếm khí đỏ rực từ lưỡi kiếm bắn ra với tốc độ chóng mặt.
Chỉ trong tích tắc, Bàn Tử đã thu hồi tay nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Lòng bàn tay hắn bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi phun ra làm hắn ngã ngồi xuống đất, mắt mở tròn nhìn Tu La Kiếm.
“Sát phạt chi khí thật kinh khủng!” Lăng Phong co rụt con ngươi, không tự chủ lùi lại vài bước. Tiểu Ma Nữ cũng hoảng hốt, trong khi Tiểu Kim gầm lên, lông tóc dựng đứng.
“Kiếm này không có duyên với ta.” Bàn Tử hồi phục lại tinh thần, cảm thán.
“Lão Tam, kiếm này chắc chắn không đơn giản. Tốt nhất đừng tùy tiện hiển lộ trước người khác.” Lăng Phong nghiêm túc khuyên nhủ.
“Được.” Tiêu Thần gật đầu, sắc mặt trầm xuống. Hắn nhớ đến hình ảnh máu me trước đó, người chết dưới Tu La Kiếm này không thể đếm hết. Hắn biết có thể sẽ có người nhận ra thanh kiếm này.
“Trước tiên rời khỏi đây, ở đây không còn giá trị gì.” Lăng Phong quay lưng, dẫn đường.
“Hy vọng Tôn Tuyệt vẫn còn canh gác ở nơi đó.” Trong mắt Bàn Tử lóe lên một tia hung dữ, sự tự tin sau khi đột phá Chiến Tôn hậu kỳ hiện rõ.
Khi đến nơi đã mất vài canh giờ nhưng trở về chỉ mất nửa canh giờ. Nhóm họ bám vào vách thác leo lên. Việc này đối với bọn họ ở cảnh giới Chiến Tôn không còn khó khăn.
Khi tới cửa động, họ không thấy bóng dáng Tôn Tuyệt đâu, chẳng lẽ bọn họ đã rời đi?
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Bọn họ phóng xuất Chiến Hồn xuyên qua thác nước, ngay lập tức xuất hiện ở cửa động nhưng không phát hiện ai ở đó.
“Thật sự không có ai.” Bàn Tử hừ lạnh.
“Đã một tháng, bọn hắn chắc chắn không ngốc nghếch ở lại đây.” Tiểu Ma Nữ nhận định.
Tiêu Thần và Lăng Phong không nói, hai người nhìn nhau. Dù nhóm Tôn Tuyệt không có mặt, không có nghĩa là họ đã rời đi.
Dù sao nếu chặn bọn họ ở chỗ này thì họ vẫn có thể tiến vào bên trong Hồn Giới Cấm Chế.
“Cẩn thận một chút,” Lăng Phong nhắc nhở mọi người. Tiêu Thần và Tiểu Kim dẫn đầu, Hồn Lực căng thẳng, sẵn sàng phản ứng ngay khi phát hiện điều gì bất thường.
Kỳ lạ thay, cả một đoạn đường đều bình yên vô sự. Tuy nhiên, Tiêu Thần không dám buông lỏng, bởi đôi khi sự yên tĩnh lại ẩn chứa nguy hiểm lớn nhất.
“Ha ha, cuối cùng cũng ra rồi!” Bàn Tử xuất hiện ở cửa động, thở phào hít không khí trong lành, trong khi bên trong hang động lại vô cùng ngột ngạt.
Đột nhiên, khi mọi người Tiêu Thần bước ra ngoài, một tiếng nổ lớn vang lên, sơn động bất ngờ sụp đổ, một cỗ khí tức khủng khiếp từ bốn phía ép tới. Sắc mặt Tiêu Thần và những người khác lập tức thay đổi, họ nhận ra mình đã bị phục kích.
“Hơn một tháng, các ngươi rốt cuộc đã đi ra.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tiêu Thần nhìn thấy Tôn Tuyệt với nụ cười tàn nhẫn, bước tới từng bước một.
“Tôn Tuyệt, lần này ta nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo!” Bàn Tử không kiềm chế được, muốn xông lên.
Nhưng vừa nhấc chân, Tiêu Thần đã giữ lại, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bốn phía. “Tôn gia chủ, nếu đã đến thì hãy bước ra.”
“Tôn gia chủ?” Mấy người Bàn Tử lập tức trở nên cảnh giác. Họ biết rõ Tôn Đình cũng có mặt. Dù bọn họ đã đột phá lên Chiến Tôn hậu kỳ và đỉnh phong nhưng trước mặt Chiến Vương, họ chỉ như những con kiến.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một bóng người từ trong rừng bước ra. Tôn Đình với nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần.
“Trong đám tiểu bối, ngươi chính là người duy nhất khiến bản vương phải chú ý. Nếu ngươi giao đồ vật ra và gia nhập Tôn gia, bản vương sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.”
Tiêu Thần khinh thường. Nếu những lời của Tôn Đình đáng tin, thì sao họ lại xảy ra xung đột đến mức này? Nếu thực sự giao đồ vật cho hắn, chỉ có con đường chết. Nhưng hắn cũng biết rằng không thể thoát được. Với vẻ mặt quyết tâm, hắn nhìn Tôn Đình, nói: “Ngươi không trả thù cho việc giết con của ngươi sao?”
“Hừ, nếu như các ngươi đã muốn chết thì đừng trách bản vương. Dù gì giết các ngươi xong thì đồ vật cũng sẽ thuộc về bản vương.” Nói xong, Tôn Đình bộc phát khí thế, bên trong có lôi điện thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng lôi điện vang lên chói tai.
Bốn người cùng Tiểu Kim tựa lưng vào nhau, cảnh giác bốn phía. Họ biết dù có chết, nhất định không thể đứng yên cho kẻ thù giết.
“Đường đường là Chiến Vương lại xuất thủ với mấy hậu bối, điều này thật quá mất mặt.” Một âm thanh vang lên, không nóng không lạnh, từ không gian bên trên.
Đột nhiên, một âm thanh không nóng không lạnh vang lên trong hư không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]