Triệu Lục Vân nói: “Tổ sư không để lại chút chú giải gì, nhưng các đời chưởng môn & hạch tâm trưởng lão Thanh Sơn tông đều đang nghiên cứu, thu thập được một chút manh mối.”
“Manh mối gì?”
“Đã tìm được một trong hai mặt tường ở khu thứ hai. Thánh bia ở khu thất nhất thì chưởng môn đời thứ tám từng gặp, nhưng hắn vừa trở lại thượng viện, mới nói ba câu, vừa nhắc tới khối bia kia thì người lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”
Lục Vũ kinh ngạc nói: “Tà môn vậy à? Còn thiên hạ vô song kia thì sao?”
“Căn cứ suy tình, thiên hạ vô song hẳn ở khu thứ ba, nhưng rốt cục nó là gì thì không ai nói rõ được.”
Lục Vũ cau mày nói: “Có bao nhiêu người biết bí mật này?”
Triệu Lục Vũ nói: “Người biết cũng không nhiều, trừ chưởng môn mà một số rất ít hạch tâm trưởng lão ra, phần lớn người thượng viện đều không biết. Còn những người khác thì sợ cũng chỉ có mấy thành chủ biết được đôi chút.”
Thành chủ?
Lục Vũ đột nhiên nghĩ đến Cửu thúc, cẩn thận cân nhắc đối chiếu, chẳng lẽ bí mật Thanh Sơn tông mà Cửu thúc nói tới là điều này?
“Thành chủ sao lại biết?”
Triệu Lục Vân chần chờ nói: “Nghe nói năm đó Phượng Nguyệt thành cử hành một trận thịnh hội. Thanh Sơn tông phái một vị hạch tâm trưởng lão đến tham gia. Lúc ấy bảy đại thành chủ đều có mặt ở đó, hạch tâm trưởng lão say rượu lỡ lời nên dẫn tới họa sát thân, trên đường quay về thì bị người giết chết.”
Lục Vũ nghe vậy tỉnh ngộ, hóa bí mật là do đó truyền ra ngoài.
Với sự cường đại của Thanh Sơn tông, bảy đại thành chủ cũng không dám dùng sức mạnh nên chỉ có thể phái con mình đến đây tìm hiểu.
Việc này Thanh Sơn tông cũng biết, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau cho nên tin tức cũng chưa từng lưu truyền rộng rãi.
“Bí mật nói cho ngươi biết, nhẫn trữ vật thuộc về ta.”
Triệu Lục Vân cười khanh khách, nhoáng người chạy đi.
Lục Vũ chưa hề nói gì, nhẫn trữ vật kia chỉ là một cọng lông thôi, hắn nếu muốn thì tùy tiện luyện chế một cái cũng có phẩm cấp cao hơn nó xa.
Một canh giờ sau, Lâm Phong trở về.
“Lão đại, tìm được rồi.”
Lục Vũ mở mắt, nhìn quyển kinh trong tay Lâm Phong, hỏi: “Tìm được gì rồi?”
“Ngươi xem, trong này có một đoạn ghi chép liên quan đến hậu sơn. Mạc Khâu hậu sơn phân làm chín khu. Đệ tử ngoại môn có thể đến khu thứ tám, thứ chín để hái thuốc. Khu thứ bảy và khu thứ sáu có yêu thú ẩn hiện, khu thứ năm có yêu thú cấp ba, khu thứ tư nguy hiểm không thể tự ý đi qua.”
Lục Vũ lật quyển kinh, tiếp tục xem.
“Khu thứ ba có trăm động, ẩn hiện độc vật. Khu thứ hai là biển thiên thạch, không có chim thú. Khu thứ nhất chỉ toàn sương mù, phong loạn tâm nhãn.”
Lâm Phong nói: “Ta lật hết Tàng Kinh các Đan tông mới tìm được quyển này, đáng tiếc chỉ ghi chép tin tức quá ít.”
Lục Vũ nói: “Từ ghi chép này thì xem ra khu thứ tư là chỗ mấu chốt, khu thứ năm có yêu thú cấp ba cần phải nghĩ cách tránh đi.”
Lâm Phong hai mắt tỏa sáng, hỏi: “Khi nào chúng ta đi tìm một chút?”
Lục Vũ nói: “Không vội, hiện tại chúng ta chuẩn bị một chút, ngươi đi hỏi thăm thử xem tây bộ thấy thành có bao nhiêu con cái tu luyện tại Thanh Sơn tông ta.”
“Được, việc này tính trên người ta.”
Lâm Phong nói xong làm ngay, lập tức đi tra.
Lục Vũ vẫn ngồi bên dòng suối như cũ, ngẩng mặt nhìn trời, trong lòng đang tính toán thời gian.
Cửu thúc từng nói cao thủ Ngô thành ngày mai sẽ đến.
Đến lúc đó Lục Vũ chỉ cần hiện thân thì sẽ bị người theo dõi, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp.
Mấy ngày nay quận chúa Đỗ Tuyết Liên khá phiền muộn, nàng vẫn chưa tìm ra được tung tích tên tiểu dâm tặc đáng giận kia, Tiểu Đóa luôn ở bên tai nhắc tới, phụ vương thì càng làm to chuyện khiến dư luận xôn xao, như thế thì nàng còn mặt mũi gì nữa?
Càng làm người ta ghét chính là tên Phương Thanh Sơn kia rảnh rỗi lại chạy sang gặp nàng, mượn chuyện mời nàng đi săn để muốn thân cận nàng hơn, điều này khiến cho nàng động lòng nhưng cũng phiền lòng.
Động lòng là bởi ở trung viện buồn bực không thú vị nên muốn ra ngoài chơi.
Phiền lòng là bởi không muốn đi với Phương Thanh Sơn ra ngoài chơi, bởi tên kia quá đáng ghét.
Trong khoảng thời gian này, Trương Nhược Dao một mực tu luyện, Đỗ Tuyết Liên đi tìm hai lần nhưng đều không gặp, phiền lòng không thôi.
Tần Vân thì một mực an ủi Vân Nguyệt Nhi, muốn thừa lúc vắng mà vào, ai ngờ Vân Nguyệt Nhi lại như gần như xa với hắn, tựa hồ còn chưa dứt được Lục Vũ, ngay cả tay cũng không cho Tần Vân chạm thử.
Về chuyện này, Tần Vân cũng rất phiền muộn, nhưng lúc này hắn lại nhận được một phong thư nhà.
“Đế quốc sắp biến thiên.”
Tần Vân đứng trước cửa sổ, nhìn bức thư trong tay, trên mặt lộ ra cười lạnh.
“Ta nhất định phải nắm chặt một điểm, nếu không sẽ không kịp mất. Hậu sơn tuyệt mật, chờ lấy đi, nó là cơ duyên của ta!”
Tần Vân là thiếu thành chủ nên tự nhiên biết được bí mật của Thanh Sơn tông.
Một trận mưa gió đang ập tới, nhưng ngoài cửa sổ vẫn là mặt trời chói chang, không có người ý thức được nguy hiểm.
Khi trời tối, năm vị khách không mời mà tới đi đến ngoài sơn môn Thanh Sơn tông, một người trong đó tiến nhập nội viện gặp được Ngô Anh Kiệt.
Sáng ngày thứ hai, Lâm Phong tới tìm Lục Vũ.
“Tra được, lão đại.”
“Nói sơ tình huống đi.”
Lâm Phong nói: “Thượng viện một vị, trung viện năm vị, hạ viện một vị. Ngô Anh Kiệt thì không nói, trước tiên nói tới Sở Tam Thu ở thượng viện đi, hắn là con trai duy nhất của Sở Hoài Đông thành chủ La Y thành, là đệ tử hạch tâm của Thanh Sơn tông, Tụ Linh thất trọng trở lên.”
Lục Vũ khẽ cau mày, nghĩ đến Huyền cấp hổ hồn.
“Năm vị ở trung viện theo thứ tự là ai?”
Lâm Phong nói: “Vị thứ nhất là Phương Thanh Sơn, đệ nhất đệ tử chân truyền, Tụ Linh lục trọng đỉnh phong, là thiếu thành chủ Tam Giang thành. Vị thứ hai là Tần Vân, đệ tử chân truyền xếp hạng năm, hắn là ấu tử (con út) của thành chủ Tần thành, nổi danh hèn hạ vô sỉ...”
“Tiếp tục.”
“Thứ ba, Đỗ Tuyết Liên, con cưng của Đỗ Đại Vũ thành chủ Phượng Nguyệt thành. Vị Đỗ thành chủ này cũng không bình thường, hắn là vương gia đương triều, bởi vậy Đỗ Tuyết Liên cũng là quận chúa cao quý. Quan trọng nhất, nàng là một trong tam đại mỹ nhân Thanh Sơn tông, mỹ mạo kinh người.”
Lục Vũ kinh dị nói: “Con gái rượu của Đỗ vương gia?”
“Vị thứ tư, Từ Phàm là thiếu thành chủ Tuyền thành, đệ tử chân truyền. Vị thứ năm, Âu Tuấn là thiếu thành chủ Mộc Vân thành, cũng là đệ tử chân truyền.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Lục Vũ lẩm bẩm: “Sáu người này đều có cảnh giới cao hơn ta, xem ra ta còn phải cố gắng thêm mới được.”
“Lão đại, ta còn thăm dò được một tin tức.”
Lâm Phong nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Ngày mai, Từ Phàm và Âu Tuấn sẽ đi đến hậu sơn.”
Lục Vũ ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Bọn hắn đi cùng nhau?”
“Không, tách ra hành động, nhưng hai người đều chọn ngày mai, riêng phần mình còn triệu tập nhân thủ, đoán chừng là muốn đi tầm bảo.”
“Những năm này đệ tử Thanh Sơn tông chết ở hậu sơn cũng không ít nhỉ?”
Lâm Phong nói: “Nghe nói đã hơn năm trăm.”
Lục Vũ trầm tư nửa ngày, nói: “Ngày mai chúng ta cũng đến hậu sơn.”
“Thật ư, quá tốt.”
Lâm Phong một mặt chờ mong, hỏi: “Chúng ta cần chuẩn bị thứ gì đây?”
Lục Vũ nói: “Lát nữa ta sẽ cho ngươi một số phương thuốc, ngươi đi chuẩn bị cho kỹ càng, đến lúc đó chúng ta cần dùng.”
Lâm Phong cười nói: “Không có vấn đề, hiện tại ta có thể lấy được bất cứ dược liệu gì ở Đan tông.”
Lục Vũ nói: “Ngươi đi Binh Khí các hỏi một chút, coi thử có thể lấy tới Phù bút tinh sa không.”
Lâm Phong kinh ngạc hỏi: “Phù bút? Tinh sa? Lấy làm gì?”
Lục Vũ cười nói: “Đương nhiên là để chế phù rồi, ngươi tưởng để kẻ lông mi chắc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]