Chương trước
Chương sau
“Tần sư huynh, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”

Tả Tuấn tươi cười đón tiếp, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.

Tần Vân lại cười nói: “Nghe nói ngươi mới đạt tới tôi thể lục trọng, còn chưa đi chứng nhận.”

Tả Tuấn nói: “Ta đang định ngày mai đi, Tần sư huynh có chuyện gì sao?”

Tần Vân cười nói: “Ta hy vọng ngươi tạm thời duy trì thân phận tôi thể ngũ trọng, hạ thư khiêu chiến Lục Vũ, sau khi chuyện thành công ta sẽ tặng ngươi một viên Phong Linh đan giúp ngươi sớm ngày trở thành đệ tử chân truyền.”

Tả Tuấn nhãn tình sáng lên, Phong Linh đan là một món giá trị liên thành.

Tả Tuấn hiện tại cảnh giới không đủ nên tạm thời không dùng được, nhưng chờ khi hắn đạt tới tôi thể cửu trọng cảnh giới, chỉ cần phục dụng Phong Linh đan thì sẽ có sáu phần cơ hội xung kích Tụ Linh cảnh, trở thành đệ tử chân truyền.

Thanh Sơn tông có bốn ngàn đệ tử nội môn, mà chân truyền đệ tử chỉ có năm trăm người, muốn bước vào hàng ngũ này khá khó, bởi vậy mỗi người đệ tử đều trăm phương ngàn kế tìm được tắt tốt nhất.

Bây giờ Tần Vân cho Tả Tuấn một cơ hội, hắn đương nhiên khá phấn chấn.

“Tần sư huynh yên tâm, chuyện này bao trên người ta.”

Tần Vân cười nói: “Hảo hảo cố gắng, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ngày thứ hai, Tả Tuấn liền đi hạ chiến thư muốn khiêu chiến Lục Vũ, nhưng ai ngờ được lại không thấy tăm hơi tiểu tử này.

Tả Tuấn khá bực bội, vừa siêng năng tu luyện vừa chờ đợi tin tức của Lục Vũ.

“Tả sư huynh, tên Lục Vũ kia về rồi.”

“Hả? Quá tốt. Tiểu tử này rốt cục cũng lộ diện. Đi, nhìn chằm chằm hắn, đừng để hắn thoát khỏi ánh mắt, thuận tiện xem phản ứng của hắn một chút.”

Tả Tuấn rất phấn chấn, chờ đợi lâu ngày như vậy, hắn đã tu luyện đến tôi thể lục trọng đỉnh phong, đạt đến cảnh giới luyện cốt đại thành, tự tin có thể nhẹ nhàng thu thập Lục Vũ.

Từ khi Lục Vũ hót một tiếng kinh người, nhân khí của hắn liền dâng cao khắp nội môn, thường xuyên có nữ đệ tử tới cửa nhưng đáng tiếc đều ăn bế canh môn.

Gần một tháng qua có ba đệ tử hạ chiến thư với Lục Vũ, Tả Tuấn là một trong số đó.

Lục Vũ trở lại chỗ ở, nhìn ba phong thư khiêu chiến trên bàn, khóe miệng nổi lên một vòng hàn ý, lại còn có kẻ không sợ chết dám khiêu chiến mình.

Tại một tiểu viện u tĩnh, trong một khuê phòng tràn ngập màu hồng.

Một thiếu nữ váy lục thở phì phò ngồi trên giường hoa, bĩu môi trách móc liên tục.

“Phụ vương đáng chết, tuyệt không thương ta, ta không sống được, ta muốn chọc giận chết hắn.”

Bộp, một bàn tay trắn noãn đeo một chiếc vòng đỏ tươi đặt lên vai nàng.

“Vương gia cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, lần trước ngươi đến hậu sơn bị người như thế... cứu, vương gia dĩ nhiên tức giận.”

Một thân ảnh hỏa hồng hiện ra trong tầm mắt, như hỏa diễm nơi chân trời, sáng chói rực rỡ.

Một khuôn mặt thanh lãnh tuyệt đẹp đang mỉm cười, đây không phải là giai nhân tuyệt mỹ tặng tiễn cho Lục Vũ thì là ai?

“Nhược Dao tỷ, ngay cả ngươi cũng không giúp ta, ta chết đi được rồi.”

Thiếu nữ váy lục nhào trên giường, hai bắp chân sáng loáng đong đưa qua lại, giở tính tiểu thư.

Thiếu nữ áo đỏ Trương Nhược Dao ngồi ở trên giường, cười mắng: “Ngươi lớn như vậy sao tính cứ như trẻ con thế, khi nào ngươi mới chịu lớn đây.”

Thiếu nữ váy lục chính là đệ tử chân truyền của Thanh Sơn tông, quen biết Trương Nhược Dao từ nhỏ, cả hai tuổi tương đương, tình như tỷ muội.

Với lần tao ngộ trước của cô nàng, Trương Nhược Dao sau khi nghe nói kỳ thực cũng đồng tình với hành động cứu người của người kia.

Đối phương rõ ràng hảo ý cứu giúp, nếu không nhờ người kia xuất thủ thì chỉ sợ tiểu quận chúa đã độc phát thân vong.

Mặc dù lúc ấy tiểu quận chúa bị ủy khuất, nhưng tổng thể thì ân lớn hơn tội.

Bây giờ, vương gia lại lùng bắt toàn thành, còn tự mình truy tra tung tích tại Thanh Sơn tông, điều này thực hơi quá phận.

Nhưng cân nhắc đến tâm tình của một người làm cha như vương gia, loại hành vi xúc động này quả thực cũng có thể lý giải.

Két một tiếng, một thiếu nữ áo tím đi đến.

“Tiểu thư, có tin tức.”

Trên giường, tiểu quận chúa váy lục đột nhiên ngồi dậy.

“Là ai, mau nói cho ta biết, Tiểu Đóa, ta muốn cắn chết hắn.”

Thiếu nữ áo tím Tiểu Đóa kìm lại cảm xúc kích động trong lòng tiểu quận chúa, ông nhu nói: “Cụ thể thì còn không rõ ràng lắm, tuy nhiên nắm được một chút manh mối, hẳn sẽ nhanh tìm ra được người đó thôi.”

Trương Nhược Dao hiếu kỳ hỏi: “Manh mối?”

Tiểu Đóa áo tím nói: “Chúng ta tỉ mỉ xem xét lại toàn bộ quá trình, căn cứ hồi ức của Ninh lão thì tiễn thuật của người đó rất tốt, lúc bắn giết Hỏa Vân mãng chính là một tên xuyên tim.”

Trương Nhược Dao sững sờ, một tên xuyên tim, điều này khiến nàng nghĩ ngay đến Lục Vũ.

“Chỉ dựa chút manh mối đó thì hình như không đủ đâu?”

Tiểu Đóa nói: “Lúc ấy Ninh lão thấy được một bên mặt của người đó, cũng có ấn tượng với khí tức của đối phương, nếu như gặp lại một lần nữa sẽ nhận ra ngay.”

Trương Nhược Dao trầm ngâm nói: “Như thế cũng tìm ra được, nhưng sẽ quá tốn thời gian.”

Tiểu quận chúa khẽ nói: “Ta mặc kệ, bất kể ra sao cũng phải tìm cho ra hắn, ta muốn cắn chết hắn.”

Nghe thế, Trương Nhược Dao và Tiểu Đóa bất đắc dĩ cười một tiếng, tiểu quận chúa này thật như đứa trẻ.

Lục Vũ nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành, vừa đi ra ngoài phòng thì bị người ngăn lại.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Lục Vũ nhìn hai đệ tử cản đường, cười lạnh nói: “Ta đi dâu cần phải báo cáo cho các ngươi sao?”

“Chúng ta vâng mệnh Tả sư huynh nhìn chằm chằm ngươi, trừ phi ngươi đáp ứng khiêu chiến của Tả sư huynh, bằng không mặc kệ ngươi đi tới đâu chúng ta cũng sẽ đi theo đó.”

Lục Vũ nhíu mày nói: “Tả Tuấn?”

“Không tệ, ngươi dám ứng chiến không?”

“Không hứng thú, nếu hắn muốn tìm ta phiền phức thì ngươi kêu hắn tới đây là được.”

Lục Vũ đi thẳng về phía trước, lãnh đạm nói: “Lăn, nếu không các ngươi sẽ hối hận.”

Hai tên đệ tử chần chừ một chút, mắng: “Ngươi đừng phách lối, chúng ta đi nói cho Tả sư huynh biết, ngươi chờ bị đánh đi.”

Hai người không dám động thủ với Lục Vũ, vội vàng chạy đi báo tin.

Lục Vũ tiến về Đinh khu tổ hai, hắn đã là tôi thể ngũ trọng cảnh giới, không thể tiếp tục ở lại Đinh khu.

Gặp mặt võ sư tổ hai, Lục Vũ hơi tỏ lòng biết ơn, sau đó nói rõ ý đồ đến.

Trần võ sư cao hứng vỗ vai Lục Vũ, khích lệ nói: “Cố lên, ta xem trọng ngươi.”

Lục Vũ gật đầu cảm tạ ơn hướng dẫn của võ sư, khởi hành tiến về Ất khu.

Tả Tuấn vội vàng mang theo một đám đệ tử tới, ngăn đường Lục Vũ.

“Lục Vũ, chạy đi đâu?”

Tả Tuấn mắt cao hơn đầu, liếc xéo Lục Vũ, bộ dáng không coi đối phương ra gì.

“Trốn? Trí thông minh của ngươi thật là cao đấy.”

Lục Vũ cười lạnh, lập tức có đệ tử nói: “Tả sư huynh, hắn đang mắng ngươi ngu xuẩn.”

Tả Tuấn đập bay đệ tử kia, mắng: “Ngu xuẩn, ngươi tưởng ta nghe không hiểu sao, cần gì ngươi giải thích.”

Đệ tử kia lòng tràn đầy ủy khuất, trong lòng có một tia oán hận.

“Lục Vũ, ngươi dám mắng ta, hôm nay ta không dạy ngươi thì ta không phải là Tả Tuấn.”

Nhanh chân mà đến, Tả Tuấn khí thế kinh người muốn hạ mã uy Lục Vũ.

“CÚT!”

Lục Vũ chỉ dùng một chữ, ánh mắt lạnh như băng khiến tâm thần Tả Tuấn run lên, hơi bất an, nhưng lập tức bị lửa giận che mờ tâm trí.

“Gan chó của ngươi lớn thật, đi chết đi.”

Tả Tuấn xấu hổ, ngay trước mặt đông đảo đệ tử há có thể nuốt trôi được khẩu khí này?

Hắn khiêu chiến Lục Vũ chẳng qua là lấy cớ mà thôi, trên thực tế là muốn mượn cơ hội đánh phế Lục Vũ để nhận được đan dược mà Tân Vân đã hứa hẹn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.