Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, núi xanh trập trùng được bao phủ bởi một màn sương đen.

Sau khi Lục Vũ rời khỏi Đan tông liền đi ra ngoại viện, biến mất trong núi rừng.

“Tên này rất thông minh, biết bản thân phế Chung Chân gây ra đại họa nên trốn ngay vô rừng.”

“Trốn được tối nay chẳng lẽ trốn được cả đời?”

“Hắn tưởng rời khỏi ngoại viện là thượng sách nhưng thực tế là muốn chết. Ở ngoại viện thì những người muốn giết hắn còn cố ý nhiều điều, chứ hắn đã ra ngoài thì họ chẳng phải lo nghĩ gì nữa, có thể yên tâm lớn mật giết chết hắn.”

Ba tên đệ tử Võ tông theo dõi đến rừng cây liền mất dấu Lục Vũ.

“Nghe nói Chung Lỗi đã biết tin đệ đệ mình bị người ta phế, chẳng mấy chốc sẽ chạy về, đến lúc đó chắc chắc Lục Vũ sẽ bị hắn hành hạ đến chết.”

“Hiển nhiên rồi, ở ngoại viện Võ tông này ai dám đắc tội với Chung Lỗi.”

“Đi thôi, chúng ta quay về báo tin, hẳn sẽ có rất nhiều người nhân dịp này truy sát Lục Vũ, bắt hắn để lấy lòng Chung Lỗi.”

Ba tên đệ tử vội vàng rời đi, một lúc lâu sau thân ảnh Lục Vũ hiện ra sau một cây đại thụ.

“Bọn hắn nói rất đúng, ở ngoài này thì địch nhân của mình sẽ không cần phải đắn đo gì, giờ mình nên nắm chắc thời gian tăng thực lực lên, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi Chung Lỗi quay về.”

Quay người, Lục Vũ chìm trong đêm tối.

Sau đó không lâu, Trương Đại lực chạy đến, bên cạnh hắn còn có ba đệ tử Võ tông khác.

“Đuổi theo cho ta, nhất định phải bắt được Lục Vũ.”

Bốn người cấp tốc tiến vào trong rừng, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Lục Vũ.

Với bản thân Trương Đại Lực, lần đầu hắn giật dây Trần Tùng đối phó Lục Vũ thì thất bại.

Lần thứ hai ký thác hy vọng lên người Chung Chân nhưng nào ngờ vẫn thất bại.

Bây giờ hắn đành phải tự mình ra tay, giết chết Lục Vũ.

Đêm tối im ắng, Lục Vũ một thân một mình trong rừng, dưới chân cỏ xanh rập linh động theo từng đợt gió hiu hắt.

Thảo hồn không có tính công kích nhưng lại giỏi ẩn nấp ở nơi rừng núi, có thể xảo diệu ẩn tàng khí tức Lục Vũ.

Lục Vũ muốn tìm một chỗ thích hợp để tu luyện, nuốt Mộc Linh đan, mau chóng tăng cao thực lực.

Địa phương này thõa mãn rất nhiều điều kiện hắn cần, Lục Vũ tốn một canh giờ mới tìm được một chỗ hài lòng.

“Ất Mộc chi khí nồng đậm rất thích hợp để tu luyện tĩnh võ hồn, nhưng ta cần phải bố trí trận pháp phòng ngự.”

Lục Vũ biết rõ có người đang truy tung mình, cân nhắc an toàn của bản thân nên hắn đành phải bố trí Mê Hồn trận ra xung quanh, sau đó dựng thêm một Tụ Linh trận ở bên trong.

“Không sai biệt lắm.”

Lục Vũ tốn kha khá thời gian, lúc này Trương Đại Lực và ba tên đệ tử đã tới gần khu vực này.

Lục Vũ ngồi trong bụi cỏ lẳng lặng chờ bốn người bọn họ tới gần, nhờ có Mê Hồn trận nên bốn người Trương Đại Lực đi tới đi lui cũng không phát hiện ra điều gì cả, sau đó dần dần đi xa.

Lục Vũ lấy Mộc Linh đan ra ăn, phối hợp với nhị phẩm Tụ Linh trận và Ất Mộc chi khí nồng đậm để tu luyện.

Mộc Linh đan là Huyền cấp đan dược, dược hiệu hơn xa những loại Hoàng cấp đan dược như Tẩy Hồn đan, Thối Hồn đan, Thảo Hồn đan.

Thường ngày, ngoại viện đệ tử Võ tông phục dụng Dưỡng Hồn đang chẳng qua chỉ là Hoàng cấp nhất phẩm, là đan dược cấp nhập môn mà thôi.

Hoàng cấp cửu phẩm đan dược trân quý nhất, vượt qua là Huyền cấp nhất phẩm.

Viên Mộc Linh đan trong tay Lục Vũ là Huyền cấp nhất phẩm, ở Thanh Sơn tông được coi là trân phẩm, ngay cả nội môn đệ tử cũng không có tư cách sử dụng.

Giờ phút này, sau khi Lục Vũ ăn Mộc Linh đan thì thảo hồn của hắn xảy ra biến hóa dị thường sinh động, cắm rễ trong đan điền Lục Vũ, điên cuồng tụ tập Thảo Mộc linh khí ở xung quanh.

Lục Vũ thi triển Bích Thảo Liên Thiên quyết, lấy hắn làm trung tâm, ý thức thần niệm khuếch tán ra xung quanh, từ phạm vi hai mươi trượng mở rộng ra ba mươi trượng, bốn mươi trượng, năm mươi trượng.

Từng ngọn cỏ nhỏ trong phạm vi Lục Vũ cảm ứng được đều trở thành mắt của hắn, cùng một nhịp đập với hắn, cùng hấp thu Thảo Mộc linh khí trong bùn đất.

Đồng thời, những hoa cỏ thụ đằng gần đấy cũng đều phóng ra Ất Mộc chi khí, chúng bị Mộc Linh đan trong đan điền Lục Vũ hấp dẫn mà dần tụ tập lại.

Kinh mạch của Lục Vũ nhanh chóng tràn đầy linh khí, năm đường kinh mạch rất nhanh đạt tới trạng thái bão hòa, phịch một tiếng liền giải khai võ mạch thứ sáu, bước vào lục trọng mạch cảnh giới.

Lực lượng cường đại từ đan điền dâng lên tẩy rửa từng đường kinh mạch, liên tục khuếch trương giúp võ mạch hắn dần nảy nở.

Thảo hồn lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Vũ, ba chiếc lá đang đong đưa, trừ đang hấp thụ Ất Mộc chi khí, Vạn Pháp Trì còn đang hấp thu khoáng vật chi lực trong đất bùn.

Mộc Linh đan trong đan điền của Lục Vũ vừa xoay tròn vừa tan dần, phát huy ra tác dụng vượt quá tưởng tượng.

Thực lực của Lục Vũ liên tục tăng lên, sau một ngày một đêm, võ mạch thứ sáu dần bão hòa rồi ầm một tiếng mở ra võ mạch thứ bảy, thuận lợi đạt được thất trọng mạch cảnh giới.

Lúc này, Mộc Linh đan mới tan được hai phần ba, có thể thấy dược hiệu của nó lớn đến cỡ nào.

Hai ngày sau, Lục Vũ đạt đến thất trọng mạch đỉnh phong, Mộc Linh đan trong đan điền đã tan biến, Ất Mộc chi khí ở xung quanh bắt đầu yếu bớt nhưng hắn vẫn dốc hết sức tu luyện như cũ.

“Mở cho ta!”

Một ngày sau, Lục Vũ gầm nhẹ, võ mạch trong cơ thể căng ra tạo thành lực xông phá, miệng chảy máu tươi, hai tai ong ong.

Lục Vũ cả người mềm nhũn thiếu tí thì ngất đi, loại chuyện cưỡng ép mở võ mạch này rất nguy hiểm.

May mắn là hắn thành công bởi thảo hồn đã cung cấp đủ sức giúp hắn mở võ mạch.

Một viên Mộc Linh đan giúp Lục Vũ thăng liền ba cấp, đạt đến bát trọng mạch cảnh giới, tăng vọt về chất.

Hiện tại Lục Vũ đã là bát trọng mạch, nhưng thảo hồn của hắn vẫn là Hoàng cấp tứ phẩm.

Hắn thân là Hồn Thiên sư nên biết rõ quan hệ tương hỗ giữa thực lực và võ hồn.

Sau khi chữa thương xong, Lục Vũ bắt đầu tăng cấp võ hồn.

Đây là một quá trình thôi hóa tương tự như khi hắn cưỡng ép mở võ mạch, do đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này thực hiện khá dễ.

Hai ngày sau, quanh người Lục Vũ hiện ra quang mang xanh lá mờ mờ, thảo hồn trên đỉnh đầu hắn chuyển động theo một quy tắc nào đấy phóng ra khí tức huyền diệu, vô số cỏ nhỏ ở xung quanh lay động tựa như đang quỳ lạy võ hồn của Lục Vũ.

Đây là một loại dị tượng rất khó phát hiện nhưng Lục Vũ lại nhận ra.

Một đạo hoàng quang hiện lên, thảo hồn khẽ chấn động, ba chiếc lá trên thảo hồn lóe lên tia sáng, trong nháy mắt từ Hoàng cấp tứ phẩm tăng lên Hoàng cấp ngũ phẩm.

Trên chiếc lá thứ nhất, tiểu thảo chi nhãn biến lớn hơn một chút, nói rõ Bích Thảo Liên Thiên quyết của hắn cũng mạnh hơn.

Chiếc lá thứ hai trưởng thành hơn một chút, một tia lục tuyến mờ mờ hấp dẫn Lục Vũ.

“Hồn lực tuyến! Khéo thật.”

Lục Vũ hết sức kinh ngạc, là Thánh Hồn Thiên Sư nên hắn rất rõ ý nghĩa của hồn lực tuyến.

Hồn lực tăng tinh thần lương thực cho võ hồn trưởng thành, mỗi một Hồn Thiên sư đều trăm phương ngàn kế suy nghĩ muốn ngưng tụ, tích lũy chứa đựng võ hồn chi nguyên.

Bên trên thảo hồn của Lục Vũ xuất hiện một tia hồn lực tuyến, chứng minh chiếc lá thứ hai có tác dụng thu nạp & chứa đựng hồn lực, đây là thứ mà rất nhiều Hồn Thiên sư tha thiết mơ ước đạt được.

Trên chiếc lá thứ ba, Vạn Pháp Trì hiện ra rõ ràng hơn, mặt ao dâng lên hai làn khói xanh bay tới trên chiếc lá thứ nhất và thứ hai, hòa chung một nhịp với tiểu thảo chi nhãn và hồn lực tuyến.

Với những biến hóa này, Lục Vũ hết sức mừng rỡ, đặc biệt là hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai, đó là một lới khí lớn của Hồn Thiên sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.