Chương trước
Chương sau
- Ngữ khí của ngươi thực sự là khiến cho ta khó chịu, nếu như ta không tính sai, ngươi mới đứng thứ năm mươi ở trên Thăng Long bảng mà thôi.

Khang Tiền cả giận nói.

- Cho nên? Ngươi đứng thứ ba mươi chín, kém hơn so với Quỷ Thương tám vị trí cho nên mới khúm núm. Vì vậy người kém ngươi mười một thứ tự như ta, có phải nên quỳ lạy ngươi hay không?

Giang Thần cười lạnh nói.

- Coi như là quỳ xuống thì cũng không cứu được tính mạng của ngươi!

Khang Tiền phát hiện ra mình không còn gì để nói với Giang Thần nữa, hắn định trực tiếp động thủ.

- Ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện.

Giang Thần nói.

- Cái gì?

Khang Tiền không quá bình tĩnh, công lực hùng hồn từ trong cơ thể của hắn bộc phát ra.

- Tào Lâm, ngày hôm qua đã chết ở trên tay ta, thứ tự của ta và ngươi chỉ cách bốn vị trí mà thôi!

Nói xong, Giang Thần xuất thủ trước, người kiếm hợp vào làm một, xé rách vòm trời, khí mang đỏ đậm thật dài chợt lóe lên.

- Hả?

Khang Tiền sợ đến mức không ngừng lùi lại, không dám đi chạm vào phong mang đáng sợ kia kia nữa.

- Kiếm của ta đã ra, ngươi có thể tránh được sao?

Giang Thần liên tục cười lạnh, tên này thực sự là điếc không sợ súng.

Lực lượng kiếm đạo được phát động, Xích Tiêu kiếm có uy năng đánh nát không trung.

Khang Tiền tỉnh ngộ lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã không có đường lui nào nữa, giống như đã rơi vào trong ngõ cụt.

Chờ đến lúc hắn ý thức lại, muốn chống đối thì đã không kịp nữa, bất kỳ thủ đoạn phản kháng nào cũng sẽ hóa thành hư không ở dưới đạo kiếm mang kia.

Xích Tiêu kiếm đâm vào lồng ngực của hắn, hai người từ lúc vừa mới bắt đầu chiến đấu đã kết thúc.

Cuộc chiến đấu này không hề có chút đặc sắc gì có thể nói, nhưng vẫn làm cho người ta chấn động.

Dù Khang Tiền thấp kém tới đâu thì thực lực vẫn còn ở đó, không ngờ lại bị một kiếm của Giang Thần giết chết.

- Bằng vào tâm tính như ngươi sao có thể vấn đỉnh võ đạo cơ chứ? Ta kết thúc sớm giúp ngươi, cũng giúp ngươi đỡ phải sống ở trong thống khổ mãi như vậy.

Giang Thần rút Xích Tiêu kiếm về, lùi đến bên ngoài, cách đó mấy trăm trượng.

- Ta... Ta...

Khang Tiền muốn nói cái gì đó, đáng tiếc đã không nói ra được nữa, biểu hiện trên mặt cũng không có cách nào nhận biết ra được.

Nhưng có một chút, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được Khang Tiền đang hối hận.

- Quỷ Thương, ngươi còn có người để cho ta giết nữa không?

Giang Thần chỉ mũi kiếm về phía Quỷ Thương, lần này, mọi người đã cảm nhận được sự sắc bén của hắn, biết không phải là hắn đi tìm cái chết.

- Thật mạnh!

Cao Hỏa Linh là người không thể tin được nhất ở bên trong tất cả mọi người, trước đây không lâu, nàng còn đứng ở trước mặt Giang Thần cười nhạo hắn ngay cả Thăng Long bảng hạng nhất cũng không tiến vào được.

Lúc này mới bao lâu chứ, Giang Thần không chỉ tiến vào Thăng Long bảng hạng nhất mà còn vọt tới vị trí cao như vậy, bỏ nàng xa lại đằng sau.

Nếu như có thể bình an trở về, tranh luận đối với vị trí gia chủ Cao gia, Cao Hỏa Linh sẽ không có bất kỳ ý kiến gì nữa.

- Thiên Phượng huyết, thực sự là lợi hại.

Nàng lẩm bẩm nói.

Quỷ Thương có chút chấn động, hắn phát hiện ra trình độ Chiến đạo của Giang Thần không chỉ là nhập môn, mà thậm chí đã sắp đuổi kịp được hắn.

- Tên này là quái vậy hay sao?

Quỷ Thương thầm nói, hắn ở trong bí tàng hai mươi ngày cũng có thu hoạch và tiến bộ không nhỏ. Thế nhưng so ra với Giang Thần lại giống như giậm chân tại chỗ vậy.

- Hắn không phải là người của ta, nói đến, hắn vẫn luôn cống hiến cho Anh Hùng điện các ngươi mà.

Bỗng nhiên Quỷ Thương lại cảm thấy vui mừng, Giang Thần không biết được sự lợi hại của hắn, vừa có tiến bộ đã chạy tới, nếu không để trải qua một đoạn thời gian nữa, hắn ngay cả tư cách để chiến một trận cũng không có.

- Phải không tiếc bất cứ giá nào, giết chết đối phương.

Quỷ Thương ôm suy nghĩ này, chân bước ra từng bước một, nói:

- Lần trước ngươi giống như chó mất chủ, lần này liệu ngươi có chạy trốn nữa hay không vậy?

- Chó đuổi theo xương cũng không tích cực như ngươi, nhất định ngươi là chó rất rất ngoan.

Giang Thần mắng.

Muốn dùng lời nói để làm Giang Thần tức giận, thế nhưng Quỷ Thương lại ngẩn ra, còn bị tức ngược lại.

Hắn lắc lắc đầu, không nói phí lời thêm nữa mà hai tay nhanh chóng kết ấn.

Lực lượng huyền diệu to lớn tụ tập ở bên trong hai tay của hắn, chưởng ấn màu máu lần nữa xuất hiện.

- Trường Hồng kiếm pháp: Trường hồng quán nhật!

Giang Thần không đứng chịu đòn mà lần nữa xuất kích, biểu hiện ra sự tự tin mãnh liệt của mình.

Cầu vồng chẳng khác nào mặt trời xông tới phía trước, khi bay qua bầu trời vùng mỏ kéo theo bão táp hất bay vô số tảng đá lớn.

- Muốn chết!

Quỷ Thương nhìn gia hỏa không lâu trước đây chỉ có thể chạy thoát thân lại dám chủ động xuất kích, hắn cực kỳ phẫn nộ.

Hắn phải cho Giang Thần một bài học, để hắn biết rõ hiện thực ra sao.

Hai tay như nâng một ngọn núi lớn lên, đập về phía người và kiếm của Giang Thần, hung uy kinh người.

Thế nhưng khi mũi kiếm hướng về phía trước, chưởng kình vỡ nát.

Đây không phải là lực lượng và lực lượng va chạm với nhau mà là phong mang xuyên qua.

Cho dù kiếm và chưởng tạo thành hiệu quả này là chuyện rất bình thường, nhưng cân nhắc đến việc uy năng từ một chưởng này của Quỷ Thương, từ đó có thể thấy được kiếm của Giang Thần sắc bén bao nhiêu!

- Kiếm của hắn!

Quỷ Thương cũng nhận ra được bên trong kiếm của hắn không giống như bình thường, hắn đã từng giao thủ với không ít kiếm khách, thậm chí đã từng tận mắt thấy Lệ Nam Tinh xuất kiếm, nhưng so với Giang Thần lại không giống nhau.

Không phải là khác biệt về cao thấp, là khác nhau từ bản chất.

Đây là một thanh thần kiếm, dù cho là cấp thấp nhất thì cũng là thần kiếm.

Lần trước Giang Thần không biết Chiến đạo, cho nên mới không phát huy ra được điểm ấy.

Quỷ Thương luống cuống tay chân, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là người đứng thứ ba mươi mốt, tâm trí cũng vượt xa Khang Tiền, có thể biến chiêu đúng lúc, thông qua chưởng lực liên miên không dứt để tiêu hao đi cỗ lực lượng sắc bén này, đồng thời còn tùy thời mà động theo.

Nhưng chẳng được bao lâu, hắn vẫn không chịu được mà phải mượn lực đẩy một cái, lập tức kết thúc lần chiến đấu này.

- Làm sao? Sợ rồi sao?

Giang Thần cười lạnh nói.

- Buồn cười, ngươi nghĩ mình rất lợi hại sao? Ta dùng thân thể máu thịt, ngươi cầm một thanh linh kiếm cấp chín mà không ngại ngùng kêu gào hay sao?

- Ai kêu Chiến đạo của ngươi không có cách nào làm cho ngươi một lần nữa cầm linh khí cơ chứ?

Giang Thần đùa cợt nói.

- Hừ.

Quỷ Thương hừ lên một tiếng, tiếp theo lại cười gằn, hai tay luân phiên vung vẩy, ngón trỏ của cả hai tay đều có một chiếc nhẫn.

Sau khi hắn ấn xuống, nhẫn biến thành màu đen, dọc theo bàn tay của hắn điên cuồng sinh trưởng.

Trong chốc lát, một đôi tay sắt đã hiện ra, có cảm xúc của kim loại, thế nhưng lại nhẹ nhàng như bông vậy.

Năm ngón tay có thể tự do uốn lượn, không ảnh hưởng tới việc hắn kết ấn.

- Pháp khí? Ngươi còn không biết ngại nói người khác cầm linh kiếm cấp chín hay sao?

Cao Hỏa Linh ở phía dưới bất mãn nói.

- Hắn cầm linh kiếm cấp chín, là do hắn chỉ có thể cầm ra được kiếm cấp bậc như vậy, mà ta lại chỉ có thể lựa chọn pháp khí găng tay, thấp hơn nữa thì ta không tìm ra được.

Quỷ Thương nói.

- Được rồi.

Giang Thần lấy ra Truy Tinh cung, kéo một mũi Truy tinh tiễn cuối cùng, nói:

- Ta cũng có pháp khí.

- Chậm đã!

Quỷ Thương lập tức đưa tay ra ngăn cản hắn, nói:

- Chúng ta đang quyết đấu sinh tử, tranh giành xếp hạng trên Thăng Long bảng, ngươi làm như vậy là rất đối trá.

- Không không không, cảnh giới của ngươi cao hơn ta, lại có pháp khí, ta không đánh lại được ngươi, chỉ muốn giết ngươi mà thôi.

Giang Thần lắc lắc đầu, rất khiêm tốn nói.

Quỷ Thương tức giận không nhẹ, lần trước hắn tiếp được một cái Truy tinh tiễn, thế nhưng khi đó Giang Thần còn không mạnh được như thế này.

Giờ phút này, uy lực của Truy tinh tiễn tuyệt đối không phải cùng một cấp bậc như trước nữa.

Mắt thấy Giang Thần thật sự muốn kéo dây cung, hắn vỗ tay một cái, trong nháy mắt trên dưới vùng mỏ vang lên một mảnh tiếng kêu rên.

Chỉ thấy trong nháy mắt tất cả người bị nô dịch lăn lộn ở trên mặt đất, xích sắt trên người đang không ngừng co lại, sắp co vào bên trong da.

- Ngươi muốn dùng những người này để uy hiếp ta sao?

- Sao?

- Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ, bọn họ chết là chết vào trong tay của ngươi, ngươi là kẻ tội ác tày trời, ta giết ngươi lại càng được tôn sùng là trảm yêu trừ ma hơn nữa.

Giang Thần lắc lắc đầu, mặc kệ đối phương, tiếp tục kéo dây cung.

- Con mẹ nó ngươi đúng là đệ tử của Anh Hùng điện thật sao?

Quỷ Thương nghe thấy hắn có thể nói ra được lời như vậy lập tức chửi ầm lên.

- Nghĩ xong di ngôn chưa?

- Chậm đã! Phía dưới có thể có người ngươi quan tâm, ngươi cũng đừng hối hận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.