Chương trước
Chương sau
Năm nay đối với Giang gia, đặc biệt là Đông viện mà nói, là một năm rất là đặc sắc.

Biểu hiện của Giang Thần làm cho tất cả mọi người yên lòng, thậm chí là người của Tây viện cũng vậy.

Dù sao người thông minh đều biết đấu tranh giữa các viện sẽ làm ảnh hưởng đến thực lực tổng hợp của Giang gia, cho nên nếu cứ tranh cường háo thắng sẽ không tốt.

Chỉ có điều. Cho dù Giang Vấn Thiên không cho Giang Thần gia nhập Vấn Kiếm môn, thế nhưng Hắc Long thành vẫn biết tin tức có liên quan tới Giang Thần.

Bí mật của Thập vạn đại sơn, vốn Hắc Long thành không có hứng thú biết, bọn họ cố ý quan tâm tới Nam phong lĩnh.

Dù sao chuyện mà bọn họ làm cũng không được vẻ vang, Hắc Long thành có thể phát triển được tới ngày hôm nay, tất nhiên cũng có chút thủ đoạn đề phòng nguy cơ từ lúc nó chưa xảy ra.

Hắc Long thành, đại viện Ninh phủ.

Một phụ nhân xinh đẹp, chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đang ngồi ở bên cạnh chậu than, người mặc cái quần màu đỏ, trên đầu cắm đầy đồ trang sức.

Nàng lười biếng nằm ở bên trên ghế dựa mềm, nhưng vẫn tao nhã thong dong như cũ, trang trọng mà lại không mất đi vẻ trang nhã.

- Tụ nguyên cảnh sơ kỳ nhập môn, nắm giữ kiếm điểm, có được tư cách gia nhập Vấn Kiếm môn?

Mỹ phụ nỉ non, lại lơ đãng hỏi:

- Vậy hắn có đi tới Vấn Kiếm môn không?

- Không.

Một âm thanh mạnh mẽ nhưng già nua từ chỗ âm u trong phòng truyền đến.

Mỹ phụ cười lạnh một tiếng, nói:

- Xem ra việc chiêu thu đệ tử Vấn Kiếm môn vẫn có yêu cầu nghiêm ngặt trước sau như một, không phải là một hai tên đệ tử là có thể quyết định được.

- Phu nhân, có cần hay không...

Một lão ma ma từ trong bóng tối đi ra.

- Nếu như trực tiếp động thủ, đợi tới khi Thiên Phong đạo nhân trở về, tuyệt đối sẽ là một xung kích cực lớn đối với Ninh phủ chúng ta, cũng không thể làm như vậy! Nhưng có thể mượn đao giết người. Ta nghe nói trong Thập vạn đại sơn có rất nhiều thế lực mắt nhìn chằm chằm vào Nam phong lĩnh a?

Lão ma ma này nói:

- Đúng, bởi vì mười mấy năm qua Nam phong lĩnh đã phát triển quá nhanh, tất cả đều là bởi vì Phong Lý Kiếm. Hiện giờ hắn không có mặt, các thế lực khác đang rục rịch. Chỉ có điều bị vướng bởi dư uy của Phong Lý Kiếm, cho nên không dám làm xằng làm bậy.

- Rất tốt, ngươi đi truyền ra một tin tức. Nói Thiên Phong đạo nhân đã chết trận ở chiến trường Thiên vực. Mà Phong Lý Kiếm bị chém chết ở dưới Hắc Long uyên.

- Phu nhân cao minh, đến lúc đó, coi như Thiên Phong đạo nhân thật sự tìm đến, nhìn thấy Phong Lý Kiếm không chết thì cũng không phát tác được.

Mỹ phụ gật gù, nói:

- Nhi tử của ta đã sớm dựa vào Thần mạch để một bước lên trời, không cần phải để ý tới những nhân vật nhỏ này. Chỉ có điều, vẫn phải đề phòng những chuyện chưa xảy ra a.

...

Bạch Thủy thành, Tô Thiến mang theo tâm tình sung sướng đón một năm mới.

Đêm hôm trước, phụ thân đã nói cho nàng biết, sẽ sắp xếp cho nàng đi tới danh môn chính phái bên ngoài Thập vạn đại sơn để bái sư học nghệ.

Tô Thiến từ nhỏ đã hướng về thế giới bên ngoài nghe được tin tức này lập tức hưng phấn không thôi, bởi vì đây là cơ hội vô cùng hiếm có.

Đại đa số mọi người đều ở trong lĩnh, dù cho là có Thương Nam học phủ tiếng lừng lẫy ở bên ngoài thì cũng không đủ tư cách để đặt lên mặt bàn.

Nàng rất vui mừng khi kích thích ra tiềm năng của mình ở trên nghi thức khai mạch, có được tư cách đi lên sân khấu rộng lớn hơn.

Hiện tại, nàng đang chờ Mạnh Phi mang tin tức tốt về, triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Giang Thần. Sau đó, khi nàng lang bạt ở bên ngoài cũng sẽ không bị người ta nói có hôn phu ở trong núi, hoặc là đã từng bị người ta viết hưu thư.

Mạnh Phi cũng không hề thất ước, đang cẩn thận đi tới Tô phủ.

Tô Thiến vui vẻ đi tới trước mặt Mạnh Phi, lộ ra hàm răng trắng nõn mà chỉnh tề, nàng cười nói:

- Mạnh đại ca, huynh đã mang giấy từ hôn về rồi sao?

Không đợi Mạnh Phi trả lời, nàng lại nói:

- Nhất định Mạnh Phi ca đã khiến cho Giang Thần kia nằm sấp, có đúng không?

Mạnh Phi không nói gì, vẻ mặt cực kỳ quái dị. Hắn do dự một hồi, cầm phong thư trong tay đưa cho nàng.

- Là nó đây sao?

Tô Thiến kích động tiếp nhận phong thư, mở ra xem. Đột nhiên cả người dại ra.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, có chút chần chờ nói:

- Mạnh Phi, chuyện gì thế này?

Lần đầu tiên ngữ khí của nàng ác liệt như vậy.

- Nàng đừng hỏi!

Mạnh Phi cắn răng, nếu không phải là mệnh lệnh của sư phụ thì chắc chắn hắn sẽ không tự mình tới.

- Mặc kệ, ta sắp đi tới tỉnh Thương Uyên, gia nhập những môn phái khiến cho Nam phong lĩnh hít khói kia.

Tô Thiến vò hưu thư thành một cục, lần này nàng cũng không có xé nát nó.

- Nàng muốn đi tỉnh Thương Uyên?

Mạnh Phi rất là bất ngờ hỏi.

- Đúng vậy, nơi đó có Tử Tiêu sơn trang, Càn Khôn Bang, Chân Không Giáo. Không chừng còn có thể gia nhập Vấn Kiếm môn a?

Tô Thiến ưỡn ngực, liên tiếp nói ra mấy cái tên như sấm đánh bên tai với những người ở trong núi như nàng.

Mạnh Phi nghe được cái tên cuối cùng, vẻ kinh dị trên mặt càng đậm, hắn nói:

- Nàng cũng muốn đi tới Vấn Kiếm môn?

- Cũng? Thập vạn đại sơn này còn có ai có thể đi cơ chứ?

Tô Thiến không biết rõ, lúc bản thân nàng nói tới Vấn Kiếm môn cũng không phải quá là tự tin.

Mạnh Phi nhìn nàng một cái, cười khổ nói:

- Giang Thần đã thu được tư cách đệ tử của Vấn Kiếm môn.

Lời này vừa nói ra, Tô Thiến ngây người như phỗng, sự cao hứng trong mấy ngày qua đã biến mất không còn tăm hơi.

Người cùng có phản ứng như Tô Thiến cũng không có ít, khi biết chuyện đã xảy ra ở trên ngũ yến trong Giang phủ. Bọn họ đã ý thức được Giang Thần đã có thực lực đáng sợ, là một ngôi sao mới sáng chói.

...

Giang Thần không có kiêu ngạo tự mãn, trái lại mỗi ngày đều luyện kiếm, từng bước một cũng cố vững chắc kiếm điểm.

Điều này làm cho Cao Nguyệt có chút yên lòng, dùng thời gian mỗi một ngày để luyện kiếm, cảnh giới sẽ trì trệ không tiến.

Chỉ có điều điểm quý giá của thiên tài võ học thể hiện ở đây.

Giữa võ học và cảnh giới, đại đa số người sẽ chọn thứ sau.

Trình độ võ học cao đến đâu, không có lực lượng cảnh giới thì cũng sẽ bị coi là trò mèo.

Ngược lại, không có trình độ võ học, cảnh giới tăng lên mà vẫn như cũ có thể nắm giữ được lực lượng chí cao.

Thiên tài võ học có thể có được hai thứ khiến cho mọi người đều muốn.

Giang Thần không muốn tự biên tự diễn, nhưng hiện tại tâm tư của hắn đều đặt ở việc tăng tiến cảnh giới về kiếm.

Nguyên nhân là cảnh giới về kiếm nhất định phải đi cảm ngộ, cảnh giới bình thường thì có thể thông qua một ít kỳ ngộ để đột phá.

Quan trọng nhất chính là, một bộ hệ thống cảnh giới cũng có cực hạn, sau khi tất cả mọi người vấn đỉnh cực hạn thì tầm quan trọng của võ học sẽ được thể hiện ra.

Vừa mới bắt đầu đã củng cố tốt cơ sở thì mới có thể dựng lên cái lầu cao vạn trượng.

Giang Thần nắm giữ kiếm điểm bắt đầu cướp đoạt kiếm pháp ở trong ký ức. Thế nhưng tạm thời vẫn không thể trực tiếp mang ra để tu luyện.

Chỉ có điều hắn có thể chọn ra một môn kiếm pháp để khổ luyện, thuận tiện làm cho kiếm ý tăng lên.

Nắm giữ kiếm điểm đã khiến cho hắn tiến vào ngưỡng cửa của kiếm cảnh, sau đó còn có kiếm ý và kiếm đạo.

Sau khi có kiếm điểm sẽ phải sáng tạo ra kiếm ý của chính mình, lại phát triển nó trở thành một đại đạo võ học.

Giang Thần chọn một môn: Trường Hồng kiếm pháp, muốn tu luyện, cần nắm giữ kiếm ý thì mới có thể hiểu rõ kiếm chiêu trong đó được.

Mỗi ngày Giang Thần đều đang suy nghĩ tới ba thức đầu để tăng cường kiếm cảnh của chính mình.

Ba thức này chia ra làm:

Thức thứ nhất: Nhất kiếm tam thức.

Thức thứ hai: Hỏa Vân mãn thiên.

Thức thứ ba: Hồ Trạng hồng nghê.

Cả ngày trôi qua, Giang Thần mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, trong lòng thầm nói:

- Kiếm pháp cao thâm quả nhiên không thể dễ dàng nắm giữ được như vậy.

- Ta phải phát huy ra ưu thế của mình!

Giang Thần quyết định đi rèn luyện, khi hắn tiến bộ nhanh nhất là ở trong thực chiến.

Không phải là đi rèn luyện ở hậu sơn, mà là đi tới Thập vạn đại sơn, nơi đó mới là nơi nguy hiểm chân chính.

Nếu không, các Phong hành vệ trong phủ cũng không dám thoải mái buông tay buông chân và động kiếm với hắn.

Biết Giang Thần muốn đi xa, ban đầu Cao Nguyệt cũng không đồng ý, lo lắng Giang Thần xảy ra chuyện.

Giang Vấn Thiên cũng như vậy, sau đó nhất định phải bắt Giang Thần mang theo hộ vệ thì mới đồng ý.

Hiện tại Giang Thần đã được Giang Vấn Thiên coi trọng rất cao. Cho nên người bảo vệ an toàn của hắn chính là Phong Vân nhị vệ trong phủ, thực lực của hai người đã là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.

- Nếu như có hộ vệ bảo vệ ở trong bóng tối, cho dù là ở trước mặt tử vong cũng sẽ không xảy ra chuyện. Sẽ làm ảnh hưởng tới việc phát huy, chỉ có điều so với trong phủ còn tốt hơn một chút.

Nghĩ như vậy, Giang Thần mang theo Phong Vân nhị vệ rời Nam phong lĩnh, tiến vào Thập vạn đại sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.