Chỉ có điều, bất kể là Tào Trình Hoa hay là Tô Thiến đều không nghĩ tới Giang Thần đã đi tới Bạch Thủy thành. 
Tới gần cuối năm, lại có tuyết rơi cho nên trên đường phố căn bản không nhìn thấy được một bóng người. 
Lúc này lại có một đội ngũ từ bên trong tuyết đi tới, tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất đã kết băng, băng bắn ra tung toé. 
Trong cửa sổ của cửa hàng hai bên đường xuất hiện từng đôi mắt hiếu kỳ, muốn nhìn một chút xem ai có thể di chuyển được trong thời tiết như vậy. 
Sau đó bọn họ nhìn thấy đám Hỏa long mã cùng một màu. 
Ở trong mùa đông giá lạnh này, Hỏa long mã lại giống như tráng hán cởi y phục, vô cùng kiêu ngạo cất bước ở trong trời đất, trên người tản mát ra sóng nhiệt hòa tan tuyết đọng. 
Đương nhiên người ngồi ở trên ngựa cũng rất là ấm áp. 
- Thế lực trong Thập vạn đại sơn có thể có được đoàn ngựa thồ như vậy cũng không nhiều nha? Sẽ là thế lực nhà nào chứ? 
Đám người của Bạch Thủy thành rất tò mò, chỉ có điều trên mình đoàn ngựa thồ này không có để lộ ra phận, bởi vì đồ vật đặc thù chứng minh cho thân phận đều bị bọn họ cất đi. 
Mỗi người đều che kín, trên đầu mang theo mũ rộng vành, không thấy rõ mặt mũi. 
- Thiếu chủ, việc nhỏ như bán ra linh đan cứ giao cho ta là được, người hà tất phải tự mình tới một chuyến cơ chứ. 
Tới bây giờ Phạm Đồ đã phục Giang Thần sát đất, dường như thiếu gia nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vo-chien-vuong/143501/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.