Lúc này, Chu Luật theo yêu cầu của Mã Lệ, chia hội viên thành ba đội. Đội một mục tiêu Hồng Vũ, đội hai mục tiêu Minh Long, đội ba mục tiêu Lạc Tang.
Số lượng đội ngũ tuy ít, nhưng nhân số của từng đội lại nhiều hơn. Chu Luật hạ lệnh, lần này nhất định phải cam đoan đoạt được ba thành. Chuyện này, cậu tạm không lo lắng.
Chờ đợi…. Đối với hai đội đang chờ đợi ở hai địa phương khác nhau mà nói, không thể nghi ngờ đây là loại dày vò khó nhịn.
Không được làm gì, không thể rời đi cũng không thể phân tâm. Vân Trung thở dài, trừ bỏ Luật đang hợp tác với mình, bên cạnh không còn một ai?
Làm đồng đội, anh bạn Luật này năng lực có thừa, nhưng không đủ hoạt bát. Từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chưa từng nói một lời dư thừa.
Vân Trung nghĩ muốn tùy ý tán gẫu vài câu cho qua thời gian, nhưng mỗi khi muốn mở miệng, lại một lần nữa đem lời nói sắp nói ra nuốt trở vào.
Luật thực im lặng, nhưng im lặng như vậy lại có điểm làm cho người ta sợ hãi.
Không biết thời điểm cậu ở Ánh Sáng, có phải cũng như vậy hay không?
Vân Trung vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên Luật xuất hiện ở Cách Lãng Địch Á. Ngày đó, Hồ Ly dùng ngôn ngữ khoái trá giới thiệu “Đây là anh em tốt nhất của tôi”. Khi đó, ánh mắt của mọi người trong hội, đều tập trung tại thần quan với mái tóc bạch kim tuyệt đẹp đứng yên nơi đó.
Vị thần quan đó, có mỹ mạo ôn hòa nhưng tính cách tuyệt đối không ôn hòa. Tác phong kiên quyết, quyết đoán, làm người ta phải than thầm sợ hãi.
Đáng tiếc……
Mọi người chỉ nhìn thấy Hồ Ly đối với Luật nể trọng, lại nhìn không thấy Luật khi gia nhập Cách Lãng Địch Á, đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng sức lực.
Mọi người chỉ nhìn thấy Luật chỉ huy tác chiến một tay che trời, lại nhìn không thấy thời gian nghỉ ngơi, Luật lại yên lặng vì công hội làm hết thảy.
Mọi người chỉ nhìn thấy Luật lời nói không lưu cho ai mặt mũi, lại nhìn không thấy Luật vì hội viên gặp rắc rối liền tận hết sức lực đi thu thập tàn cục.
Hết thảy những điều đó, Luật cho tới bây giờ cũng không nói. Những người biết rõ sự thật, đối với cậu âm thầm cảm kích. Những người bị sự ghen tị che kín hai mắt, tự nhiên cái gì cũng nhìn không ra.
Vân Trung nhớ tới tên phản đồ Thiên Tùng, trong lòng tự nhiên thấy buồn.
Đây là trách nhiệm của tất cả bọn họ.
Khi Thiên Tùng bức Luật phải rời hội, những bọn họ nói lúc giữ cậu, lại chót lưỡi đầu môi như thế.
Cho nên, Luật đi rồi.
Luật rời đi, làm cho Cách Lãng Địch Á vốn đang tồn tại lỗ hổng, nay lại càng bị phá lớn hơn.
Từng có người thầm oán trách Luật rời đi không lưu tình chút nào. Nhưng hiện tại nghĩ lại, chính mình lúc ấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt, đối với Luật làm sao lại không trở thành một loại tổn thương ?
Cũng may, hiện tại hết thảy đều đã qua.
Luật đã có Ánh Sáng là nơi để trở về. Ánh Sáng cũng như vậy, không rời bỏ cậu.
Chính là…… Nếu không thể trừng phạt Thiên Tùng một chút, mọi người cũng sẽ không cam tâm……
Cũng giống Vân Trung, Chu Luật đồng thời cũng đang chìm đắm trong tâm sự.
Thời gian đã không còn nhiều lắm, Mã Lệ vẫn như cũ không hề có động tĩnh. Có thể nói…… Ba người còn lại trong tổ đội, hơn phân nửa đã trở thành kiến bò trên chảo nóng.
Mã Lệ.
Bằng hữu của Sera, thân thế thần bí. Chu Luật tin tưởng cách làm người của cậu ta, cũng tin tưởng cậu ta sẽ trở thành ánh sáng mới cho Cách Lãng.
Chín giờ năm mươi.
Vô Dụng không chịu nổi , gửi tán gẫu mật hỏi Chu Luật:
“Sắp hết thời gian rồi! Chúng ta vẫn chưa được hành động?”
“Bình tĩnh một chút.”
“Luật àh…… Sắp xong rồi, cậu bảo tôi bình tĩnh làm sao? Cho dù kia ba thành kia đều mới chiếm được một nửa?”
“Bình tĩnh một chút.”
Chu Luật vẫn là câu nói kia.
“……”
Vô Dụng hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Nhận được tin từ một người tên Gian Thương:“Tiểu Luật, tớ là Mã Lệ, nhận được tin này thì trả lời.”
Một cái tên xa lạ, làm cho trước mắt Chu Luật sáng ngời.
“Tôi đây.”
“Tốt lắm.” Đối phương nói,“Cậu bây giờ cùng Vân Trung vào thành, đồng thời nói đội còn lại cũng bắt đầu hành động đi. Chờ tin tốt của các cậu, tạm biệt.”
Mã Lệ không có giải thích gì nhiều đối với mệnh lệnh này.
Trên thực tế, Chu Luật cũng hiểu được lý do.
Những điều mình cùng Mã Lệ đoán quả nhiên là đúng.
Sau khi phân phó ngắn gọn cho Hồ Ly vài câu, Chu Luật quay đầu nói với Vân Trung:
“Đi, vào thành.”
“A?”
“Tiến vào Pháp Đế Thành. Cẩn thận ẩn thân một chút, trăm ngàn lần đừng để đối phương phát hiện ra.”
“Nhưng Luật ah…… Nơi đó dựa vào hai người chúng ta tới tấn công hình như không thể……”
“Cứ theo tôi là được rồi.”
Chu Luật hạ mệnh lệnh ngắn gọn.
Còn có vài phút nữa, công thành chiến sẽ chấm dứt.
Chu Luật cùng Vân Trung ẩn thân vào cửa. Cửa không có một bóng người. Theo lẽ thường mà nói, trọng binh thủ thành phần lớn đều tụ tập ở tầng hầm.
Vân Trung càng ngày càng nghi hoặc, không biết Chu Luật đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Hai người một đường không bị ngăn trở đi thẳng đến tầng hầm ngầm. Ngoài cửa chỉ có ba bốn người, không có việc gì.
“Vẫn chưa ai đến a…… Thực nhàm chán.”
“Ngu ngốc, cậu thực hy vọng có người tới hả?”
“An tâm. Hiện tại mấy hội kia đều đang bận thủ thành, ai lại phái người đến tấn công nơi này?”
“Đừng chỉ lo nói vô nghĩa, nhớ kiểm tra chung quanh có ai ẩn thân không! Các cậu đều là thùng cơm hả!?” Có người quát lớn.
Chu Luật cùng Vân Trung lặng lẽ đi qua bên người bọn họ.
Nguy hiểm thật…… Thiếu chút nữa là bị phát hiện.
Một bước tiến đến tầng hầm ngầm, Vân Trung hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu cuối cùng cũng hiểu được…… Ngân Cánh là từ đâu kiếm ra được nhiều thiên binh thiên tưởng đến vậy.
Ở thời khắc cuối cùng binh lực tại hai đại chủ thành trống không, lợi dụng tư duy theo quán tính của mọi người, thực thi không thành kế……
Cho dù ai có suy nghĩ đến mức nào…… Cũng không khả năng nghĩ đến hai tòa thành trọng yếu như thế, nhưng lại không có phòng thủ.
Ken thật sự điên rồi.
Tầng ngầm Pháp Đế Thành…… Không một ai phòng thủ.
Xác thực nói, chỉ có một thần quan, thập phần lười nhác đi xung quanh kết tinh xem xét.
Chu Luật hiện thân trước tiên. Không chút lưu tình vung đao hướng đến.
Thần quan Ngân Cánh sợ tới mức ở kênh hội kêu gào sợ hãi. Những người canh giữ ở bên ngoài lập tức vọt vào.
Nhưng, chậm mất rồi.
Một giây cuối cùng, Pháp Đế Thành về tay Cách Lãng Địch Á.
Hồ Ly thậm chí cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
“Chúng ta thật sự đoạt được mười một điểm……?”
“Đúng.”
“Thật là bất khả tư nghị……”
“Ken nếu dám dùng loại chiến thuật đánh bạc này, nên nghĩ đến khả năng sẽ xuất hiện hậu quả thảm thiết như vậy.” Chu Luật bình tĩnh nói,“Lần này thành công, công lao thuộc về phán đoán của Mã Lệ.”
Tuy rằng, điểm chênh lệch giữa Ngân Cánh và Cách Lãng vẫn chưa rút lại được bao nhiêu.
Nhưng, ít nhất lần sau mọi người sẽ có thể lấy tâm lý bình thường đi ứng phó với dự tuyển .
Như vậy là tốt rồi.
Mã Lệ……
Mã Lệ đâu?
Bỗng nhiên tìm không thấy Mã Lệ.
Lại mất tích ……?
Không ai biết, Mã Lệ ở nơi Ngân Cánh tập hợp đã ngồi hai giờ.
Không ai có thể hiểu, tâm tình của Mã Lệ giờ phút này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]