Chương trước
Chương sau
Một cái hô hấp, hai cái hô hấp, ba cái hô hấp. . .

Thời gian lẳng lặng trôi qua, tám mươi mốt đạo Thần Văn hiện ra kim quang nhàn nhạt đang lơ lửng giữa không trung vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, một đóa Xích Diễm Kim Liên đều không có xuất hiện.

Nguyên lực dừng lại ở bên trong tám mươi mốt đạo Thần Văn, căn bản không có dấu hiệu lưu động.

Diệp Duy không khỏi toát ra tầng tầng mồ hôi mịn trên trán, hắn cực kỳ trông mong mà nhìn chằm chằm vào tám mươi mốt đạo Thần Văn kia, khó khăn nuốt ngụm nước miếng.

Năm cái hô hấp. . . Mười cái hô hấp đi qua!

Thần Văn vẫn như trước không có sinh ra bất luận biến hóa nào.

"Điều này sao có thể? !" Dịch đại sư mở to hai mắt nhìn, nghi ngờ nhìn qua Diệp Duy viết ra tám mươi mốt đạo Thần Văn kia, kinh ngạc mà chăm chú nhìn ba lượt.

Diệp Duy thi triển thần thông không có bất kỳ sai lầm nào, thần thông là chính xác, như vậy vì sao không có hình thành Xích Diễm Kim Liên? Thậm chí ngay cả một đóa Xích Diễm Kim Liên đều không có? Chẳng lẽ độ phù hợp với Thần Văn của Diệp Duy thật sự kém đến loại trình độ này?

Điều này cũng thật bó tay a?

Mặc dù là võ giả bình thường không có thiên phú Thần Văn đại sư, thi triển thần thông Xích Diễm Kim Liên cũng có thể ngưng ra một lượng đóa Xích Diễm Kim Liên a.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Tử Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn qua tám mươi mốt đạo Thần Văn đang lơ lững kia, thần thông Xích Diễm Kim Liên không có bất kỳ biến hóa nào.

Cái này là chuyện quái gì?

Có nghĩa là độ phù hợp với Thần Văn của Diệp Duy hầu như bằng không, có nghĩa là Diệp Duy không có cách nào thi triển ra thần thông, cho dù tu vi hắn có đạt đến cảnh giới thất tinh Võ giả, đã có đầy đủ Niệm lực cùng Nguyên khí, cũng không có cách nào thi triển thần thông.

Thức hải Hồng cấp mặc dù là Thức Hải kém nhất, nhưng còn hơn phế vật, còn có hy vọng quật khởi, trong lịch sử có không ít người Thức Hải đều là Hồng cấp, cuối cùng lại trở thành cường giả hùng bá một phương, trong đó nổi danh nhất chính là Thần Phong Đế Tôn.

". . . Không có Xích Diễm Kim Liên xuất hiện, độ phù hợp với Thần Văn của ta bằng không sao?" trên khuôn mặt có vẻ non nớt của Diệp Duy nổi lên nụ cười cực kỳ đắng chát.

Trước khi thi triển thần thông Xích Diễm Kim Liên, Diệp Duy đã phỏng đoán ra vô số loại kết quả, nhưng hắn vạn lần không ngờ được cái kết quả như vậy, bởi vì coi như là người bình thường, thi triển thần thông Xích Diễm Kim Liên ít nhất cũng có thể ngưng ra một đóa Xích Diễm Kim Liên, người mà đối với Thần Văn độ phù hợp bằng không thì trong trăm vạn Võ giả cũng rất khó kiếm được một người.

Diệp Duy có nằm mơ cũng không ngờ được xác xuất nhỏ như vậy mà chính mình lại gặp phải ( Không phải là trúng 3 càng sao? )

Ta thật không cam lòng a!

Vì cái gì cho ta hy vọng, lại để cho ta triệt để mà tuyệt vọng! trong lòng Diệp Duy không cam lòng mà gào thét, trong ánh mắt toát ra thần sắc thống khổ.

Lâm Tử Nghiên nhìn sang Dịch đại sư, muốn biết chuyện này đến cùng là xảy ra cái gì, nhưng Dịch đại sư chẳng qua là khẽ lắc đầu, hắn cho là mình gặp một khối tuyệt thế ngọc thô chưa mài dũa, lại tuyệt đối thật không ngờ độ phù hợp Thần Văn của Diệp Duy vậy mà bằng không. . .

"Diệp Duy, kiên cường lên nhé!" Lâm Tử Nghiên xúc động thở dài, lo lắng mà nhìn Diệp Duy, nàng chậm rãi đi tới trước người hắn, duỗi ra tay ngọc nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Diệp Duy an ủi.

"Không thể thi triển thần thông cũng không phải là chuyện gì lớn, với cảm giác Linh Hồn lực của ngươi cùng với tri thức về Thần Văn hiểu rõ như vậy, đi đến đâu đều được mọi người tôn kính đấy, thậm chí nhiều Thần Văn đại sư cao cao tại thượng cũng phải cầu cạnh ngươi đấy"

"Mặc dù ngươi không cách nào thi triển thần thông, tu luyện Võ Đạo, ở Thanh Nguyệt thành này tuyệt sẽ không có bất kỳ người dám làm tổn thương ngươi một cọng tóc gáy, ta dùng danh nghĩa gia tộc thề đấy" Lâm Tử Nghiên trấn an Diệp Duy nói.

"Dùng danh nghĩa gia tộc thề?" Dịch đại sư nhìn đóa Uất Kim Hương thêu trên áo bào của Lâm Tử Nghiên, thân thể đột nhiên run lên, hắn biết rõ với tư cách là hậu bối của cái gia tộc cổ xưa kia, gia tộc vinh quang của bọn hắn được coi trọng thế nào, Lâm Tử Nghiên vì tiểu tử Diệp Duy kia, vậy mà không tiếc dùng danh nghĩa của gia tộc thề, xem ra quan hệ giữa Diệp Duy cùng nha đầu này Lâm Tử Nghiên không tầm thường a.

"Ài, đáng tiếc" Dịch đại sư hướng phía Diệp Duy nhìn thoáng qua, cảm giác Linh Hồn lực của Diệp Duy, cùng với tri thức về Thần Văn rất hiểu rõ, cũng không kém hơn Thần Văn đại sư, chỉ cần độ phù hợp với Thần Văn không phải quá kém, Dịch đại sư nắm chắc tại trong ba năm đem Diệp Duy bồi dưỡng thành Thần Văn đại sư.

Sau ba năm Diệp Duy cũng chưa đến mười sáu tuổi mà thôi, Thần Văn đại sư mười sáu tuổi, chỉ nghĩ tới cũng cảm thấy làm cho người ta sợ hãi không thôi.

Không thể ngờ độ phù hợp với Thần Văn của Diệp Duy lại như thế, hầu như là bằng không, cho dù cảm giác Linh Hồn lực của Diệp Duy có mạnh đi chăng nữa, lại phong phú tri thức về Thần Văn tất cả cũng đã thành mây bay.

Diệp Duy nắm chặt nắm đấm, so sánh với trước kia thì tình cảnh hiện tại cũng không có khá hơn chút nào. Nếu như ông trời không tha cho ta, ta đây liền nghịch thiên mà bước tiếp.

Diệp Duy trong đôi mắt hiện lên một tia thần sắc kiên định, mặc dù thân hoài nghịch cảnh, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ buông tha cho.

"Dịch đại sư, tôi có một chuyện muốn nhờ, Đỗ gia một trong tam đại thế gia của Thanh Nguyệt thành, một mực chèn ép Diệp gia chúng tôi, gần đây lại muốn cướp đoạt đất tổ Diệp gia của chúng tôi, tôi thỉnh cầu Dịch đại sư, có thể hay không giúp Diệp gia chúng tôi chủ trì công bằng" Tuy rằng không thể trở thành đệ tử của Dịch đại sư, nhưng vì sinh tử tồn vong của Diệp gia, Diệp Duy vẫn là mặt dày mày dạn nói ra thỉnh cầu của mình.

"Cũng không phải là ta không muốn hỗ trợ, mà là ta từ trước đến nay không nhúng tay vào thế sự, tùy tiện nhúng tay vào ân oán giũa các thế gia, đúng là có chút không ổn. . ." Dịch đại sư nhíu mày một cái, chần chờ nói.

Diệp Duy im lặng, Dịch đại sư cùng hắn không thân cũng chẳng quen, lại cầu Dịch đại sư hỗ trợ mình quả thật là có điểm ép buộc rồi, dù sao Đỗ gia dầu gì cũng là một trong tam đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành. Dịch đại sư vì sao phải vô duyên vô cớ vì giúp hắn mà đắc tội Đỗ gia?

Nguyên lai Diệp Duy muốn trở thành đệ tử của Dịch đại sư, sau đó lại hướng Dịch đại sư đưa ra thỉnh cầu như vậy, nhưng mà giữa mong muốn cùng sự thật chênh lệch quá nhiều, chính mình chẳng những không có đạt được sự xem trọng của Dịch đại sư, hơn nữa độ phù hợp với Thần Văn là bằng không.

Nếu lại tiếp tục hướng Dịch đại sư liên tục thỉnh cầu mà nói, chỉ làm cho người ta phiền chán.

Trầm mặc một lát, Diệp Duy không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bất kể như thế nào, tôi vẫn còn muốn cảm tạ Dịch đại sư cùng Tử Nghiên tỷ cho tôi cơ hội lần này, Diệp Duy luôn ghi nhớ trong lòng, tôi vô cùng cảm kích. Dịch đại sư, Tử Nghiên tỷ, Diệp gia còn có một số việc, tôi đi về trước"

Diệp Duy đối với Dịch đại sư, Lâm Tử Nghiên khom người hành lễ, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi trúc lầu, hướng về Diệp gia chạy đi như điên.

"Đường tỷ Diệp Thu, đường ca Diệp Hiên, đường ca Diệp Trọng, các ngươi ngàn vạn lần không được sảy ra chuyện gì, hy vọng Diệp gia không có việc gì" Nghĩ đến cục diện của Diệp gia hiện tại đang phải đối mặt, Diệp Duy liền không có tâm tình vì chuyện của mình đau thương sa sút, bất kể như thế nào, phải về Diệp gia trước rồi hãy nói.

Ngọc Anh Sơn cũng không tính là lớn, hơn nữa cảnh giới của Diệp Duy hiện tại đã là tam tinh học đồ, lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng, so với trước kia đều mạnh hơn nhiều lắm, điên cuồng chạy ở phía dưới, tốc độ vô cùng kinh người, xa xa nhìn lại, như là một đầu khỉ con linh hoạt ở giữa rừng núi nhảy lên nhảy xuống.

"Diệp Duy vội vã như thế, nhất định là Diệp gia đã xảy ra chuyện, nguyên lai Đỗ gia, Chu Vũ tướng quân của phủ Thành chủ, Lăng Hà thương hội những người này đến Diệp gia cũng không phải là vì để cho hậu bối cùng thanh niên đồng lứa của Diệp gia luận bàn, mà là muốn cướp lấy đất tổ của Diệp gia"

"Diệp gia tại Thanh Nguyệt thành chỉ là thế gia hạng 2, mà Đỗ gia lại là một trong tam đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành, tình cảnh của Diệp gia sợ là vô cùng nguy hiểm"

"Diệp Duy ơi Diệp Duy, Diệp gia đã xảy ra chuyện, ngươi vì sao không muốn nói cho ta biết chứ?" Lâm Tử Nghiên thở dài một tiếng, lập tức nàng liền minh bạch, chính vì Diệp Duy không muốn mang đến phiền toái cho nàng, bất quá Diệp Duy vẫn còn xem thường nàng, một cái Đỗ gia nho nhỏ, Phủ Thành chủ tướng quân còn có hội trưởng Lăng Hà thương nàng còn chưa để vào mắt.

"Dịch đại sư, ta đi trước" Lâm Tử Nghiên lo lắng cho Diệp Duy, đối với Dịch đại sư chắp tay cáo biệt, liên tục nhẹ nhàng bước nhanh, hướng về Đạo Khí Xa Liễn bên ngoài lầu trúc đi đến.

Dịch đại sư nhìn bóng lưng Diệp Duy rời đi, như có điều suy nghĩ, mặc dù đã gặp phải đả kích lớn như vậy, ánh mắt Diệp Duy vẫn kiên định như trước, một tên nhóc mười ba tuổi lại có tâm tính kiên định như vậy, nếu để cho Diệp Duy có một tia cơ hội, Diệp Duy nhất định có thể đạt tới thành tựu mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

"Mà thôi bỏ đi, tuy rằng ta đã sớm kệ sự tình thế tục, nhưng hôm nay vì ngươi đi một chuyến" Dịch đại sư thở dài một tiếng nói, nhìn về phía Lâm Tử Nghiên, "Chúng ta cùng đi! Tuy rằng dùng gia thế của ngươi, có thể giải quyết được những vấn đề này, nhưng có nhiều chổ bất tiện, hãy để cho ta đến đi"

Lâm Tử Nghiên cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Dịch đại sư lại chịu xuất thủ tương trợ.

"Được rồi, chúng ta cùng đi" Lâm Tử Nghiên gật đầu nói.

Ngay tại lúc Lâm Tử Nghiên vừa dứt lời xong, tại chổ Diệp Duy viết xuống những đạo Thần Văn kia, cũng không có tiêu tán đi mất, ngược lại trong lúc đó hào quang tỏa sáng, chiếu sáng toàn bộ lầu trúc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Tử Nghiên cùng Dịch đại sư đều là cả kinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.