"Tại hạ là Bách Lý Ngạn. Xin hỏi cao danh quý tánh hai vị?"Người đàn ông tiến lên chắp tay, giới thiệu một cách khách sáo. Biết đâu những người này là cường giả cải lão hoàn đồng thì sao. Nhưng trẻ lại thành đứa nhỏ 6-7 tuổi thì hơi quá.
"Hoa Thiên" "Ngự Vân" Hai người đồng loạt đáp lời. Đó là một hôm sau ba ngày mưa gió vần vũ, sấm điện liên hồi cả bảy tầng không gian. Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên tấm lưng một nhỏ một lớn như hào quang rực rỡ chói mắt. Khí chất phiêu miểu xuất trần vừa yêu dị vừa mị hoặc không gì sánh được. Mọi người lại ngẩn ngơ đắm chìm trong khung cảnh mỹ lệ này. Đây là cảnh tượng đẹp nhất trong cuộc đời mà họ mãi mãi khắc sâu.
"Bọn ta không có ác ý gì. Thật sự bất đắc dĩ mới làm thế với A Tĩnh." Song Tiếu dùng giọng điệu chân thành nói. Trực giác cho nàng biết, họ có thể đồng hành cùng nàng trên con đường phía trước.
Bách Lý NGạn nhìn vào đôi mắt trong suốt phẳng lặng. Đôi mắt không biết nói dối, hắn tin lời nàng nói. Cho dù nàng có nói dối đi nữa, họ cũng không sợ hai đứa nhóc chẳng có chút nội lực hay linh lực này.
"Đệ muội, mau đưa A Thanh vào nghỉ ngơi. Mọi người thu thập rồi ăn tối." Phân phó xong lại quay sang họ "Mời Hoa tiểu hữu và Ngự các hạ theo ta." Hắn đi trước dẫn đường vào hang động. Bên trong hang rất lớn, đủ chỗ cho 100 người sinh họat trú ẩn."Hai vị tùy tiện chọn một chỗ thích hợp, ta có việc, thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-uy-lam-the-thien-ha-dich-chi-nu/2393644/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.