Khánh cứng đờ người. Đầu óc cậu đờ đẫn đến mụ mị. Cậu không thể tin vào những gì đang diễn ra. Một cảm giác ấm áp hạnh phúc truyền vào nhịp đập trong lồng ngực cậu. Thời gian như dừng lại.
-Huhuhu….!
Linh ôm lấy cổ cậu khóc òa lên. Không biết bao lâu sau Khánh mới thoát khỏi chùm cảm giác nghẹt thở đó, cậu giữ lấy vai Linh, trấn an:
-Bà làm sao thế? Đừng khóc nữa, có tôi đây rồi mà.. Đừng sợ nữa…
Linh sụt sịt mũi. Thả Khánh ra, chùi chùi nước mắt một cách vụng về như con mèo. Khánh nhìn Linh, chợt cảm thấy có lỗi. Cậu chỉ muốn hù Linh một chút thôi. Đúng thế, vừa nãy chính cậu đã tắt đèn, đóng cửa, mục đích chỉ là muốn xem vẻ mắt hoảng sợ của con khủng long như thế nào. Nhưng không ngờ điều đó lại khiến Linh sợ hãi đến thế.
Khi thấy Linh hoảng sợ cậu đã vui đến mức đã tính đến chuyện sẽ đứng trước mặt Linh mà ngoác miệng cười. Nhưng bây giờ điều đó là không thể nữa.
-Có tôi đây rồi, đừng khóc nữa nào…
Khánh dịu dàng dỗ dành.
-Huhuhu…. ĐỒ ĐÁNG CHẾT! SAO CẬU DÁM HÙ TÔI????-Linh đang rấm rứt khóc đột nhiên gào lên đầy uất ức, đấm cho một phát vào khuôn mr mĩ nam kia. Linh túm tóc Khánh thô bạo lôi xuống, mếu máo –Ông tưởng tôi ngu đến mức không biết ông dàn dựng à? Từ cái lúc thấy cái mặt ông lòi ra là tôi đã biết ông bày trò rồi! Cònchưa kể cái nụ cười hả hê vui sướng của ông lúc đó nữa! Chính ông!
Vừa nói Linh vừa thụi vào bụng Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-toi-lien-quan-gi-den-anh/5789/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.