Ba Huy đã bỏ đi, nhờ gửi cậu ấy cho người bác. Trong thư để lại, ba Huy đã nói rằng ông ấy không đủ khả năng làm cha, không thể đem những điều tốt đẹp cho cậu ấy. Cậu ấy nói điều đó sau một tuần tự kỉ trong căn phòng của mình mà không tiếp xúc với ai. Cậu ấy kể với Linh bằng vẻ mặt nhẹ nhõm, nhưng Linh biết phía sau đáy mắt đó là một nỗi đau lớn mà cậu ấy không thể xóa được. Một người như Huy một khi khóc, thì Linh biết cậu ấy đã đau đớn thế nào rồi. Huy quá mạnh mẽ với những gì đã xảy ra với mình.
-Bác tôi bảo đến sống, nhưng tôi đã xin bác được ở lại ngôi nhà đó một tuần… Bác thông cảm cho tôi nên đã đồng ý.
Linh lặng lẽ thở dài. Nhìn bờ vai Huy như run lên. Linh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Huy, nói nhỏ:
-Cố lên…
Huy nhìn sang Linh, khẽ mỉm cười. Rồi bỗng nhiên cậu ấy gục đầu xuống vai Linh. Có một chút sững người, Linh thấy một cảm giác mát lạnh thấm qua vai. Đến khi giật mình nhìn lại thì phát hiện: Huy đang khóc.
Một chàng trai mạnh mẽ là thế… Cuối cùng cũng khóc. Khóc trước mặt người con gái mà cậu yêu, tình nguyện để cô ấy có thể thấy vẻ yếu đuối của mình.
“Linh à… Từ nay trở về sau, mong bà sống tốt..”
____________
Tôi vẫn luôn mặc định, cho Huy ở bên cạnh tôi là điều hiển nhiên nên cũng không hề để tâm đến việc cậu ấy có biến mất đi đâu hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-toi-lien-quan-gi-den-anh/1886784/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.