-Tường Anh. Đến lớp sớm nhỉ?
Tường Anh khẽ xoay người, nhìn bóng người đứng trước cửa lớp mình.
-Nguyễn Thanh Tùng, có việc gì tìm đến tôi thế? –Tường Anh bước ra. Tùng bật cười đẩy nhẹ vai Tường Anh, thờ ơ nói:
-Chám dứt việc với em gái tôi đi.
Tường Anh hơi sững người, cười gượng nhìn sang Tùng, hỏi lại:
-Cái gì?
-Tôi bảo là chấm dứt đi. Ừ, tôi biết là cậu chưa nổi đến mức đình đám khiến báo chí phải vắt giò chạy theo đuôi. Cậu hay lặn ở các Show nên tiếng tăm chưa dội, chưa kể việc tôi lờ mờ nghe được việc cậu muốn giải nghệ. Ừm, thế thì cũng không có gì đáng nói, nhưng cậu biết đấy, từng ấy thôi cũng đủ lôi em gái tôi vào vô số rắc rối rồi. Nó không muốn, mà tôi cũng không muốn việc em mình có ngày bị đưa lên báo đặt đủ tin lá cải đâu. Tha cho cuộc sống đến trường vui khỏe của em tôi đi.
Tường Anh mặt như tối sầm lại. Thanh Tùng vỗ vai Tường Anh rồi xoay người bước đi. Tường Anh phóng tầm nhìn ra xa, đôi mắt chau lại đầy mâu thuẫn. Tại sao bây giờ cậu không muốn làm điều đó. Tại sao cậu sợ khi mọi thứ chấm dứt, giữa cậu và cô sẽ không còn mối ràng buộc nữa. Tại sao cậu sợ mọi mối quan hệ với cô cũng sẽ kết thúc theo nó? Tại sao bây giờ, cậu lại sợ mất cô???
***
-A~ Hôm qua vui quá Linh nhỉ?
Vũ vừa đi vừa ngoác miệng cười nhìn tôi. Tôi hậm hực chỉ muốn bịt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-toi-lien-quan-gi-den-anh/1886780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.