Cũng một buổi sáng, thầy gửi một tin nhắn cho tôi.
[Em thực sự dám hát Popera sao?"]
[Vâng]
[Đây là bản demo.]
Tôi tải bản demo (*) đó xuống máy, tìm trong túi chiếc tai nghe bluetooth trong túi.
(*) demo bài hát: bản ban đầu của một bài hát, thường là do nhạc sĩ hát, do đó không cần quá chỉn chu, chỉ cần cho thấy tiềm năng và ý tưởng của bài là được.
Tôi vô cùng háo hức, bởi lẽ đây có thể là một tác phẩm của thầy Henry. Tôi biết thầy ấy lâu lâu mới ra nhạc một lần, vậy mà lần này thầy ấy lại muốn viết cho tôi.
Tôi bật lên, giai điệu trong bài hát khiến tôi thực sự sốc. Bài này thực sự khác với phong cách của thầy Henry, tất nhiên giọng hát cũng không phải. Nhưng tôi bị sự tác động mạnh mẽ của nó đánh vào. Tôi thề rằng, một khi bài này được trình bày bởi một ca sĩ vô danh, họ hoàn toàn có thể trở nên nổi tiếng. Tôi không biết có phải vì mình đã làm gì không mà được một cơ hội lớn như vậy. Dẫu không phải là thầy Henry viết, nhưng người này tôi nghĩ phải rất giỏi, kiến thức về âm nhạc cũng vô cùng sâu rộng. Đặc biệt giọng hát cũng rất tốt, nhưng tôi nghĩ là mang hơi hướng thiếu niên một chút, có vẻ là viết cho tôi nên mới như vậy. Tôi cảm thấy giọng này cũng hơi quen quen.
Tôi bị đơ một chút, một lát sau mới nhắn lại cho thầy Henry.
[Thầy ơi, bài hát này tuyệt quá. Thầy có thể cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-toan-nang/3067985/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.