Hàn Điềm nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe ngầm, liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe mà mình quen thuộc.
Sau khi Hàn Điềm lên xe bèn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mạc Tang.
Mạc Tang đeo kính râm, thoạt nhìn sắc mặt giống như ngày thường không có gì khác biệt.
"Em không sao đâu mà," Mạc Tang quay đầu nhìn Hàn Điềm khẽ cười: "Chẳng qua em có một số việc cần phải xử lý, chắc là em phải ngồi hàng ghế sau......"
Sự lo lắng của Hàn Điềm cũng không hề tan biến vì thái độ của Mạc Tang, dù sao Mạc Tang có tiếng kỹ thuật diễn tốt, Hàn Điềm sợ Mạc Tang đang gạt mình, cô chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn Mạc Tang: "Chị có thể giúp được em chuyện gì không?"
"Chị ăn thật ngon là trợ giúp lớn nhất với em rồi."
"Chị đừng có lo lắng, chị phải tin tưởng bạn gái của mình chứ." Thấy Hàn Điềm nhíu mày lại, ánh mắt vẫn còn khá lo lắng, ý cười trên mặt Mạc Tang càng sâu hơn, nàng lại gần hôn một cái lên mặt Hàn Điềm, khẽ thở dài một hơi: "Trận chiến nhỏ bé này em thật sự không để vào trong mắt đâu......"
Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Hàn Điềm cắn chặt môi.
Trong lòng cô có rất nhiều điều lo lắng muốn nói ra, nhưng e sợ còn có người đang âm thầm theo dõi, Hàn Điềm cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể khởi động máy lên.
Phía sau Mạc Tang bắt đầu nghe điện thoại không dứt, Hàn Điềm nghe được hình như là phòng làm việc đã bắt đầu tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-noi-toi-lua-gat-tinh-cam-cua-em-ay/378451/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.