Khi Hàn Điềm tỉnh lại đã là chạng vạng.
Trong không khí truyền đến mùi hương của thức ăn, Hàn Điềm nhíu mày sờ sờ đầu, chỉ cảm thấy đầu đau như bị kim đâm.
Đây không phải là phòng của cô.
Cổ họng có hơi khát, Hàn Điềm cau mày từ trên giường bò dậy, lại thấy được Mạc Tang đi vào.
Mạc Tang cầm một ly nước mật ong, nhìn thấy Hàn Điềm đã tỉnh lại, trên mặt ngay tức khắc nở một nụ cười ngọt ngào: "Em còn đang định đánh thức chị đấy......"
Đã xảy ra chuyện gì?
Hai ngày sau khi gặp lại Mạc Tang vẫn luôn giận dỗi, đây là lần đầu Hàn Điềm nhìn thấy Mạc Tang lộ ra thần sắc vui vẻ như vậy.
Mạc Tang đã tha thứ cho mình rồi sao?
Hàn Điềm lắc lắc đầu, chỉ nhớ là cô và Mạc Tang bước vào phòng ăn, lúc ấy cô đang bị sắc đẹp của Mạc Tang dụ hoặc hình như đã hạ một quyết định nào đó, nhưng lúc sau đã xảy ra chuyện gì thì Hàn Điềm hoàn toàn không nhớ gì hết.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Hàn Điềm cũng không muốn phá hủy sự hòa hợp hiếm có giữa hai người, theo bản năng nở một nụ cười với Mạc Tang: "Cảm ơn."
Mạc Tang cúi đầu nhìn Hàn Điềm một cái, tự nhiên vén tóc của Hàn Điềm bị rũ xuống má ra sau tai, đưa ly nước cho Hàn Điềm: "Uống từ từ thôi."
Uống xong ly nước Hàn Điềm mới nhận ra cô và Mạc Tang đều đã đổi quần áo.
Dáng người Mạc Tang rất đẹp, vóc người cao gầy, trước lồi sau cong là báu vật trời sinh, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-noi-toi-lua-gat-tinh-cam-cua-em-ay/378449/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.