Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Chị ấy đã biến mất gần hai tháng.
Rất nhiều thông báo đưa xuống bảo Mạc Sanh nhanh chóng chuyển nhà, ngày phá bỏ và di dời cũng càng ngày càng đến gần.
Mạc Sanh không dám rời khỏi ngôi nhà này, nàng sợ chị ấy khi trở lại sẽ không tìm được nàng.
Mạc Sanh càng muốn hết thảy đều là một giấc mộng, như vậy khi nàng tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy chị ấy.
Tiếng đập cửa ngừng lại.
Ánh sáng xuyên qua từ song cửa sổ, Mạc Sanh mở mắt nhìn về phía đầu giường, ngay sau đó lấy chăn trùm đầu lại, dự định tiếp tục chìm vào bên trong giấc mộng tăm tối ngọt ngào.
Tối hôm qua nàng mơ thấy chị ấy, chị ấy đã trở lại, gõ đầu nàng, nói nàng không ngoan, trong khoảng thời gian này hoàn toàn không có ngoan ngoãn ăn cơm......
Nhưng mà sau khi tỉnh lại, bức tượng điêu khắc kia vẫn cứ lẻ loi đặt trên đầu giường, không hề có điều gì khác thường.
Mạc Sanh siết tấm chăn thật chặt, chưa bao giờ cảm thấy ngôi nhà này trống trải đến thế......
Sẽ không ai nhìn nàng cười, quan tâm mang đến cho nàng một ly sữa, xoa đầu dịu dàng nhẹ gọi tên nàng ''Mạc Sanh ơi'', cứu vớt nàng từ trong vũng bùn sâu thẳm nhất......
Có lẽ nàng đã quá tham lam chăng?
Nguyện vọng chỉ có thể giấu trong đáy lòng, ngày hôm đó nàng lại cố tình muốn nói với chị ấy.
Cho nên trời cao mới có thể trừng phạt nàng, mang chị ấy đi.
Có lẽ, từ nhỏ nàng đã không xứng đáng được hạnh phúc.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-noi-toi-lua-gat-tinh-cam-cua-em-ay/378445/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.