"Nhưng em đã lớn rồi," Mạc Sanh cong mắt cười cười, đôi mắt long lanh: "Đợi em trưởng thành có năng lực kiếm tiền, khi đó sẽ đến lượt em đau lòng chị......"
"Nói không chừng em có thể tìm được cách biến chị thành người một lần nữa......"
Bởi vì mới vừa tỉnh dậy, giọng nói cô gái nhỏ vẫn còn lưu lại dấu vết mềm mại, giọng điệu cũng rất trầm thấp, dáng vẻ nghiêm nghị kiên định khiến Hàn Điềm càng cảm thấy chua xót.
"Chị không cần Mạc Sanh làm gì cho chị đâu."
"Chị chỉ muốn Mạc Sanh vui vẻ khoái hoạt trưởng thành."
Trong ánh ban mai, đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên, thời điểm nàng nghiêng đầu nhìn sang tựa như thiên sứ, nghĩ đến sau này Lý Ngải tiếp cận Mạc Tang cuồng loạn, Hàn Điềm cắn chặt răng nói với chính mình: Nhất định phải giữ giới hạn với Mạc Sanh, không thể phát triển bất kỳ mối quan hệ nào vượt qua giới hạn, không để Mạc Sanh lại một lần nữa biến thành bộ dáng tuyệt vọng bất lực như vậy......
Vận mệnh thật sự ban cho mình một cái đùa bỡn quá lớn, đúng thật mười năm sau Mạc Sanh cũng không có nhận sai người, Hàn Điềm chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình thật sự là cô bạn gái cũ thiên đao vạn quả kia.
Cô có tư cách gì để nổi gận đây, là chính cô đã bỏ rơi nàng.
Hàn Điềm hiện tại chỉ muốn chuộc tội, không để mọi chuyện lại phát triển theo quỹ đạo đã biết, như vậy cô có thể an tâm rời đi khi Mạc Sanh mười tám tuổi.
Nghĩ đến đây, Hàn Điềm quay mặt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-noi-toi-lua-gat-tinh-cam-cua-em-ay/378441/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.