Sau đợt phát phiếu liên lạc là vừa lúc sắp đến tết.
Trong thành thị nơi nơi giăng đèn kết hoa, người trong công trường trước nhà Mạc Sanh phần lớn đều trở về ăn tết, chỉ còn lại vài người trông coi công trường ở lại đây.
Tiếng máy móc ầm vang mỗi ngày đột nhiên biến mất, khu vực này vắng lặng hơn bao giờ hết.
Những tòa nhà bị phá bỏ giống như một đường ranh giới, ngăn cách giữa thành thị ồn ào náo động phía trước với khu ổ chuột quạnh quẽ phía sau.
Mạc Sanh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chờ mong đến ngày tết.
Khi cha mẹ còn ở đây, ăn tết có ý nghĩa là cha mẹ cãi nhau và mẹ cuồng loạn kêu khóc; sau lại biến thành đường phố lạnh băng: Mỗi lần đến giao thừa, Mạc Nhuận Sinh lại sợ rằng những người đòi nợ bao vây căn nhà đòi tiền, nên sẽ luôn dắt theo Mạc Sanh trốn ra ngoài du đãng đến bình minh......
Sau đó cái gì cũng không còn nữa, chỉ còn lại mỗi một mình Mạc Sanh co ro trong góc tường lạnh băng, vừa rét vừa đói chờ một năm mới sắp đến.
Bởi vậy khi Hàn Điềm nói muốn đi mua hàng tết, Mạc Sanh có chút giật mình.
Ở trong ký ức của Mạc Sanh, đây là lần đầu tiên làm công tác chuẩn bị đón tết.
Thật ra bản thân Hàn Điềm cũng không phải người hay ham thích lễ hội truyền thống, nhưng bởi vì đây là cái tết đầu tiên cô đón cùng Mạc Sanh, Hàn Điềm cũng muốn náo nhiệt ăn mừng một chút.
Hàn Điềm thúc giục Mạc Sanh đi siêu thị mua câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-noi-toi-lua-gat-tinh-cam-cua-em-ay/378439/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.