Thời Phi nói ngủ là thật sự không bao lâu liền ngủ.
Mấy ngày nay phải tham gia quyết đấu văn hóa nghệ thuật dân tộc và phương Tây, đều cần độ tập trung cao, cậu có chút mệt mỏi.
Cố Việt Trạch khuôn mặt dựa vào cạnh cửa ngủ say của Thời Phi, làn da bóng loáng trắng nõn như sữa, khuôn mặt 18 tuổi trẻ trung tràn đầy sức sống.
Khác với phong thái bình tĩnh thong dong lúc tỉnh ngày thường, sau khi ngủ Thời Phi thật sự an tĩnh giống như một thiếu niên, chỉ là đáy mắt có mệt mỏi, Cố Việt Trạch nhìn mà rất đau lòng.
"Lái chậm một chút." Cố Việt Trạch mở miệng nói, lời này hiển nhiên là nói với Trương Vụ.
Trương Vụ lập tức giảm tốc độ xe chậm lại.
Khi qua đèn giao thông, Trương Vụ vì tránh một người đi đường đột nhiên xông ra mà đạp phanh, người Thời Phi trực tiếp lao về phía trước.
May mà Cố Việt Trạch nhanh tay nhanh mắt kéo cậu lại, mắt thấy Thời Phi vẫn đang ngủ say, vẻ mặt hơi an tâm, trộm để đầu Thời Phi tựa lên người mình.
Nói với Trương Vụ vừa đi qua đèn xanh đèn đỏ: "Lại lái chậm một chút."
Trương Vụ: "......"
Cái tốc độ này của anh ta đã rất chậm rồi, Land Rover bị anh ta lái với tốc độ của xe đạp chạy bằng pin.
Sau khi lái xe về biệt thự của Thời Phi, Trương Vụ quay đầu lại xem, phát hiện Thời Phi còn đang ngủ.
Tựa lên vai Cố Việt Trạch, anh thề rằng chưa từng thấy một mặt dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-nha-ta-lai-rot-ao-choang-roi/2659595/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.