Biết được địa chỉ từ trong miệng Ngô Tự Cường, Thời Phi gọi điện cho Cố Việt Trạch, để Trương Vụ đi lên giám sát người này.
Trương Vụ đi lên liền nhìn thấy Ngô Tự Cường đang đau đớn nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập rất thê thảm, hai mắt sưng vù như hạt óc chó, trên mặt nhớp nháp, phân không rõ là mồ hôi hay là nước mắt nước mũi.
"Cứ để như vậy sao? Có cần dùng dây thừng trói lại không." Trương Vụ hỏi.
"Dáng vẻ này của gã còn chạy được à?" Thời Phi giao gậy bóng chày vào tay Trương Vụ, giọng nói lạnh lùng: "Nếu gã dám chạy, anh cứ đánh gãy cả ba cái chân."
Lần này Ngô Tự Cường sợ tới mức lại giật mình một cái, thân thể run rẩy.
Sau khi ra ngoài nhìn thấy Cố Việt Trạch vẫn luôn đứng ở cạnh cửa xe, hai tay đút túi quần đang đợi cậu.
Thời Phi đi qua trực tiếp ngồi vào vị trí điều khiển, đang định đóng cửa, Cố Việt Trạch ngăn lại cửa xe hỏi: "Em có bằng lái không?"
Thời Phi mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Có." Mới là lạ.
Cố Việt Trạch nhìn cậu một cái, Thời Phi có chút chột dạ sờ sờ mũi, hỏi: "Lên xe không?"
"Cẩn thận một chút." Cố Việt Trạch vòng qua đầu xe, muốn ngồi vào ghế phụ, bị Thời Phi quát ra hàng phía sau: "Ngồi phía sau đi, không phải anh nói không thể ngồi vị trí ghế phụ sao."
Cố Việt Trạch ngồi xuống hàng phía sau, xe rất nhanh liền khởi động rời khỏi nơi này.
Màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-nha-ta-lai-rot-ao-choang-roi/2659559/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.