🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời Phi nhìn đối phương, từng câu từng chữ hỏi: "Nhà thiết kế Lâm Khôn, anh vội vàng phủ nhận như vậy, không sợ lát nữa bị vả mặt à?]

Lâm Khôn cãi chày cãi cối: "Tôi không biết cậu muốn nói cái gì, thanh giả tự thanh, hai bộ Hán phục này là tôi tự mình thiết kế, nguồn cảm hứng lấy từ đâu tôi cũng đã nói rõ ràng lúc trước rồi."

Lúc này Diệp Kiếm cũng đứng dậy nói: "Tôi biết Khỉ La Các chúng tôi và Lan Liên Phường các cậu có một chút mâu thuẫn, khoảng thời gian trước giám đốc thiết kế Từ Thiên Tân của công ty chúng tôi đúng là dã có hành vi không đúng mực, công ty cũng đã khai trừ và đưa ra lời xin lỗi, cậu cũng không thể vì công ty chúng tôi chẳng may thuê một người có vấn đề về đạo đức mà hắt bát nước bẩn lên công ty chúng tôi như vậy, đấy là việc chúng tôi cũng không biết."

"Đầu tiên hành vi của Từ Thiên Tân của ông toàn bộ trong ngành đều đã nghe thấy, tôi không tin ông không biết. Tiếp theo, vừa rồi tôi nói là Lâm Khôn bị nghi ngờ có liên quan tới việc sao chép, ông đừng cố gắng rời lực chú ý của mọi người đi."

Thời Phi nói xong, lại lần nữa nhìn về phía Lâm Khôn tiếp tục hỏi: "Thiết kế Lâm, tôi hỏi anh, ý tưởng thiết kế ánh sáng mặt trời và hoàng hôn của hai bộ Hán phục này của anh trước đây đã từng công bố ra ngoài chưa?"

Lâm Khôn nói: "Đây là linh cảm tôi đặc biệt nghĩ ra cho cuộc thi này, chưa từng công bố ra ngoài, còn chưa đăng ký bản quyền. Nhưng cũng không thể nói là tôi sao chép đúng không?"

"Vậy nói cách khác, chắc chắn trên mạng sẽ không có bản vẽ thiết kế của anh đúng không." Thời Phi gật gật đầu nói: "Có những lời này của anh là được rồi."

Thời Phi nói với các vị giám khảo: "Các vị giám khảo, hai thiết kế 'Ánh sáng mặt trời' và 'Hoàng hôn' của nhà thiết kế Lâm Khôn đã sao chép của một nhà thiết kế tên 'Vịt con nhỏ', theo tôi được biết cô ấy thích Hán phục chưa tới nửa năm, nhưng thiên phú thiết kế của cô ấy rất tốt, hai thiết kế Hán phục này là tác phẩm của cô ấy."

"Cô gái này còn nhỏ tuổi, không biết lòng người hiểm ác, mỗi lần có linh cảm đều vẽ ra sau đó chia sẻ với mọi người trên Weibo, chụp ảnh bản thiết kế của mình lên, Lâm Khôn đã ăn cắp thiết kế của Vịt con nhỏ. Các vị có thể lên Weibo tìm kiếm 'Vịt con nhỏ', có thể nhìn thấy trên Weibo của cô ấy có rất nhiều bản thiết kế."

Rất nhiều người tại hiện trường cầm di động bắt đầu tìm kiếm nhà thiết kế tên 'Vịt con nhỏ' này trên Weibo, nhìn thấy bên trên đúng là có rất nhiều bản thảo thiết kế, đều là tự mình vẽ tự mình làm, thiên phú thiết kế không tồi, thành phẩm thì khá ít.



Hơn nữa Hán phục cô làm ra chưa bao giờ được bán, vẫn chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé trong giới thiết kế Hán phục.

Sau khi xem xong Thang Khắc hỏi: "Evey, người tên Vịt con nhỏ này đúng là rất có tài, tôi nhìn trên Weibo có vài bản thiết kế khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Nhưng tôi không nhìn thấy trên Weibo của cô ấy có bản thiết kế hai bộ này. Bạn không thể chứng minh lời mình nói, có phải tôi có thể cho rằng bạn không có chứng cứ, thậm chí là nói nhăng nói cuội?"

Thời Phi lấy di động của mình ra đưa cho Thang Khắc nói: "Thầy Thang Khắc, xin ngài hãy xem cái này của tôi."

Thời Phi mở ra tài khoản Weibo Evey của mình, là phần tin nhắn trên Weibo.

Thì ra thần tượng của Vịt con nhỏ là Evey.

Gửi tin nhắn cho thần tượng của mình, làm bộ hai người đang trò chuyện, là việc mà rất nhiều fan đều làm.

Cho dù biết rõ đối phương sẽ vĩnh viễn không trả lời, nhưng vẫn thích lấy nơi này để làm một nơi nói ra tâm sự của bản thân.

Cơ hồ mỗi ngày Vịt con nhỏ đều nhắn tin trò chuyện, gửi tin nhắn kể về tâm trạng, linh cảm hoặc là gửi bản vẽ thiết kế của mình gì đó cho Evey xem.

Cũng không biết nên nói cô gái nhỏ này là ngây thơ hay là ngu ngốc.

Thời Phi sớm có chú ý tới, nhưng từ trước tới giờ chưa từng trả lời.

Tận đến hai ngày trước, nhận được một tin nhắn đặc biệt buồn của Vịt con nhỏ.

[Thầy Evey, tâm trạng của em lúc này rất tệ. Mẹ em đã bán hai bản thiết kế của em với giá 1000 tệ trong lúc em không hay biết gì. Còn xóa cả bản vẽ thiết kế em đăng trên Weibo lúc trước nữa. Sau khi em biết muốn trả lại tiền cho đối phương, nhưng đối phương không đồng ý còn uy hiếp nói đã ký hợp đồng, hủy hợp đồng sẽ phải bồi thường 200.000. Người nọ còn muốn mua bản thảo thiết kế khác của em nữa, em không đồng ý, em cũng không muốn đem bản thảo thiết kế của mình trở thành tác phẩm của người khác.]

[Tâm trạng của em bây giờ rất tệ, mỗi ngày mẹ đều mắng em có tiền mà không kiếm, nói những bản thảo thiết kế đó của em để không cũng không kiếm được tiền. Em biết em còn là học sinh, không có tiền mua những tài liệu làm Hán phục đó, nhưng những bản thảo thiết kế này đều là tâm huyết của em, giống như con của mình vậy, thầy Evey thầy có con không? Thầy có thể hiểu được cảm giác con mình bị cướp đi này không?"

Từ trong lời kể có thể nhận ra 'Vịt con nhỏ' này không lớn, có một chút lảm nhảm, nhưng cũng có thể cảm giác được cô bé rất khổ sở.

Nhìn bản thảo thiết kế của mình bị lấy đi, đứng tên người khác, cô bé lại không thể nói gì, cảm giác đúng là không tốt.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan |||||

Thời Phi nhắn tin trả lời 'Tôi sẽ giúp bạn lấy bản thảo thiết kế về.', cũng là một tin nhắn trả lời duy nhất.

Sau đó chính là các loại tin nhắn bày tỏ kích động không thể tin được của Vịt con nhỏ.

Các vị giám khảo xem xong tin nhắn của Vịt con nhỏ cho Thời Phi, một trang thật dài, lịch sử trò chuyện trong một tháng, đúng là có ảnh bản thiết kế 'Ánh sáng mặt trời' và 'Hoàng hôn' Vịt con nhỏ gửi đến.



Giống như đúc hai bộ Hán phục Lâm Khôn làm hôm nay.

Lâm Khôn lảo đảo lùi lại hai bước, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Kiếm, cứ như vậy thì sự nghiệp thiết kế của hắn sẽ bị hủy hoại.

Diệp Kiếm không thể ngờ rằng, đứa bé kia còn có thói quen nhắn tin trò chuyện với Evey, nó cư nhiên trở thành chứng cứ trong tay Thời Phi.

Mấy vị giám khảo đều nhìn Lâm Khôn và Diệp Kiếm, những fan hâm mộ của Thời Phi phía sau vẫn luôn đang la ó Diệp Kiếm.

Sắc mặt Thang Khắc hơi trầm xuống nhìn hai người nói: "Hai người còn lời nào muốn nói không?"

Sự tình đã như vậy, không thể khiến công ty bị liên lụy vào, chỉ có thể hi sinh Lâm Khôn, khẽ cắn môi chỉ trích: "Lâm Khôn, sao cậu có thể làm ra loại chuyện này? Tôi tin tưởng cậu như vậy, phái cậu làm đại diện cho công ty đi dự thi, cậu lại làm ra loại chuyện này, cậu làm như vậy sao có thể xứng với kỳ vọng của tôi, xứng với kỳ vọng của công ty."

Lâm Khôn không dám tin nhìn gã: "Chủ tịch Diệp?"

Diệp Kiếm tàn nhẫn nói: "Nếu cậu còn một chút lương tâm thì mau chóng thừa nhận đi, như vậy ít nhất xem cậu là nhân viên công ty tôi, chỉ cần cậu thành tâm sửa đổi, tôi còn có thể giới thiệu cho cậu một công việc."

Thời Phi nhịn không được cười, nói: "Chủ tịch Diệp, ông định diễn Lang Gia Bảng phiên bản thấp ở đây à? Uy hiếp người rõ ràng như vậy, coi tất cả chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"

Thời Phi lại nói với Lâm Khôn: "Anh tốt nhất nên nói thật đi, nếu không không có ai giúp được anh đâu. Đừng trông cậy vào chủ tịch Diệp, ra khỏi cửa cuộc thi này, chủ tịch Diệp của các anh sẽ bị cảnh sát mang đi rồi."

Lâm Khôn kinh ngạc: "Có ý gì?"

Diệp Kiếm lúc này phẫn nộ: "Thời Phi, cậu nhất định phải như vậy sao? Tuổi còn trẻ đừng làm người quá mức ngoan độc."

Thời Phi nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Từ trước tới nay tôi chỉ ngoan độc với loại không phải cả người lẫn vật thôi."

Thời Phi thốt ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Phải biết rằng nơi này là hiện trường thi đấu, còn đang truyền hình trực tiếp, mọi người đều nhìn thấy đấy.

Chửi mắng trắng trợn như vậy đối với người thường thì không sao, cùng lắm là bị người khác nói một câu người này không có tố chất.

Nhưng đối với một nghệ sĩ của công chúng mà nói, lại có ảnh hưởng rất xấu, sẽ dẫn tới hậu quả rất không tốt.



[Thời Phi đây là bay nhanh quá hay là sao thế?]

[Dù thế nào cũng là một nghệ sĩ công chúng, trước mặt công chúng tôi cảm thấy nói như vậy không tốt lắm.]

[Phi ca sẽ không vô cớ nói người như vậy, họ Diệp này thoạt nhìn có chút lấm la lấm lét, thoạt nhìn không giống người tốt.]

[Mặc kệ như thế nào, mắng chửi người như vậy thì không hay lắm, từ fan của Thời Phi quay xe.]

[Cảm ơn mày đã quay xe, đi thong thả không tiễn.]

Bên này Thời Phi lại không giải thích vì sao mình lại mắng chửi người.

Lâm Khôn cũng không suy xét gì lâu, cúi đầu rối rắm khoảng 10 giây, ngẩng đầu lên kể ra hết mọi việc.

Những bản thảo thiết kế này đúng là Diệp Kiếm đưa cho hắn, vốn dĩ hắn tới tham gia cuộc thi lần này là muốn dùng bản thảo thiết kế của mình, nhưng Diệp Kiếm xem xong cảm thấy không được, cứng rắn yêu cầu hắn dùng bản thảo thiết kế của người khác.

Việc này nói tiếp thì Lâm Không cũng không đáng được thông cảm, tuy nói là do Diệp Kiếm một tay làm ra, nhưng Lâm Khôn cũng là tòng phạm, biết rõ chiếm dùng thiết kế của người khác, còn phải đồng ý cầm thiết kế này đi tham gia cuộc thi đấu lần này.

Kết quả rõ ràng, giải thưởng Khỉ La Các vừa giành được lúc trước bị hủy bỏ toàn bộ, Lâm Khôn cũng bị kéo vào sổ đen của Cuộc thi nét quyến rũ phương Đông.

Ngoài giải nhất của Thời Phi ra, các thứ hạng khác cũng theo đà được đẩy lên.

Diệp Kiếm mang theo oán độc ánh mắt nhìn Thời Phi, vẻ mặt hận không thể đem rút gân lột da cậu ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.