Nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy xe chở đồ ăn đi vào, Thẩm Thanh Nhiên gọi rất nhiều, Thời Phi giữ Hứa Trạch Minh ngồi xuống ăn cùng.
Hứa Trạch Minh cũng có chút muốn, nhìn những món ăn đó, nước miếng đều sắp chảy ra.
Lúc này Thẩm Thanh Nhiên đã trở lại, Hứa Trạch Minh sợ mất mặt trước mặt anh, vẫn chịu đựng hai bên dụ hoặc rời đi.
Thẩm Thanh Nhiên đi tới, ưu nhã ngồi phía đối diện Thời Phi, hỏi: "Sao cậu ta đi vội như vậy?"
Thời Phi cầm nĩa chọc thịt tôm hùm trên đĩa, không chút để ý nói: "Chắc là nhìn thấy anh nên khẩn trương đi, anh là thần tượng của tên nhóc này đấy. Tên nhóc này học ngành phục vụ tang lễ, nghe nói trước kia mỗi lần trước khi trang điểm cho người chết, đều nghe nhạc của cậu để tăng thêm can đảm."
Thẩm Thanh Nhiên không có vẻ ngạc nhiên chút nào, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày thường, nói: "Con không ngờ ca khúc của mình còn có chức năng như vậy."
Động tác ưu nhã rút một tờ giấy ăn, vươn tay lau miệng cho Thời Phi, nói: "Sư phụ, sao thầy ăn cái gì cũng thích dính miệng như vậy."
Vẻ mặt kia vừa bất đắc dĩ vừa như muốn cười.
Hình tượng của Thẩm Thanh Nhiên đối với bên ngoài từ trước tới này đều là dịu dàng hiền lành, nhẹ nhàng ôn nhu. Ngoài lúc trên sân khấu bộc lộ nhiệt huyết ra, những lúc khác đều là hình tượng ôn nhã.
Người không biết sẽ nghĩ là một người rất dịu dàng, không biết tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-nha-ta-lai-rot-ao-choang-roi/2659523/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.