Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng tránh phía sau tầng mây, thỉnh thoảng lộ ra một góc chiếu sáng thành phố.
Cố Việt Trạch trở lại khách sạn nghỉ ngơi đã là rạng sáng, kết thúc một ngày làm việc, trên mặt hơi có chút mệt mỏi, hơi vặn vặn cổ của mình một chút.
Cởi áo vest màu đen ra, tùy tay ném lên ghế sô pha màu xám.
Đối với hắn mà nói đã sớm quen với cường độ công việc mỗi ngày, trong cuộc đời của hắn ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc, tận đến hơn một năm trước nhìn thấy người nào đó.
Ban đầu từ tò mò dần dần chuyển biến thành tình yêu hiện tại.
Hôm nay làm việc có hơi muộn, theo tiến độ như vậy, hành trình 10 ngày có thể giảm xuống còn 7 ngày, còn vài ngày nữa là có thể trở về gặp người nào đó.
Rõ ràng mới tách ra hai ngày, lại cảm giác như nhiều năm không gặp.
Trước kia cảm thấy dùng câu 'Một ngày không gặp như cách ba thu', thậm chí là cơm không ngon ngủ không yên để hình dung những người đang yêu đương phải xa cách quá khoa trương, cảm xúc của một người sao có thể bị một người khác khống chế như vậy.
Điều này đối với lãnh đạo cao cấp của một công ty mà nói, là hành vi cực kỳ không không ngoan, thân là một chủ tịch tập đoàn, thứ cần làm là thời thời khắc khắc bảo trì đầu óc tỉnh táo, không cho bản thân mắc một chút sai lầm nào.
Từ sau khi gặp được Thời Phi, tất cả lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-nha-ta-lai-rot-ao-choang-roi/2659512/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.