Tống Nhất Nguyên nghe vậy lập tức lo lắng, người khác không biết, nhưng người đại diện như hắn vẫn rất rõ ràng.
Những ca khúc này đâu phải do thầy Bất Ly sáng tác, rõ ràng tất cả đều do Thời Phi nhốt mình trong nhà viết ra mà.
Tống Nhất Nguyên thầm khóc trong lòng: Thời Phi, cậu đừng nói với tôi cậu hi vọng đuổi kịp và vượt qua Bất Ly, trở thành người nước H thứ hai giành được giải Grammy, ý cậu là tự mình ảo tưởng giả mạo đấy chứ.
Ngồi bên cạnh lôi kéo ống tay áo Thời Phi, ý bảo cậu đừng nói dối qua mức, nói dối như vậy rất dễ bị vạch trần.
Ai ngờ Thời Phi cười trả lời câu hỏi của Lăng Hoài: "Những bài hát này đều là do tôi viết."
Vẻ mặt Lăng Hoài mang theo tức giận: "Cậu đây là đang chơi tôi sao? Đây là thái độ của mấy người tới để bàn bạc?"
Thời Phi bình tĩnh nói: "Trên thực tế studio Nhất Nguyên của chúng tôi rất chân thành muốn nói chuyện hợp tác với ông."
Lăng Hoài cả giận nói: "Vừa rồi cậu còn nói những ca khúc này là do Bất Ly Viết, rồi lại nói là cậu viết, cậu không phải đang chơi tôi thì là gì?"
Thời Phi nói: "Chủ tịch Lăng thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán ra được sao?"
Lăng Hoài suy nghĩ một hồi, không khỏi cười, lộ ra cả nếp nhăn nơi khóe mắt: "Cậu đừng nói với tôi, cậu chính là Bất Ly?"
Thời Phi gật đầu thừa nhận.
Lăng Hoài lại lần nữa bật cười: "Đã lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-nha-ta-lai-rot-ao-choang-roi/2659505/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.