Buổi sáng hôm sau.
Hôm nay là cuối tuần Từ Khả Huyên được nghỉ, cô dậy từ sớm để nấu bữa sáng rồi vào phòng gọi Lôi Tư Lạc dậy, nhìn người kia vẫn còn đang say giấc, nhưng mà đôi mắt thì lại sưng húp lên có lẽ là khóc quá nhiều xong rồi mệt quá mới thiếp đi. Từ Khả Huyên hôm nay đã hết giận rồi, bây giờ lại thấy thương nhiều hơn bởi vì hôm qua cô đã quá khắt khe với em ấy, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Lôi Tư Lạc, Từ Khả Huyên vòng tay qua ôm lấy đối phương.
Nằm được một lúc thì Lôi Tư Lạc cũng thức giấc, vừa mở mắt dậy nhìn thấy Từ Khả Huyên đang ôm mình, hơn nữa còn mỉm cười nữa, nụ cười ấy làm Lôi Tư Lạc như bừng tỉnh. Không nói gì Lôi Tư Lạc chỉ nhẹ nhàng quay sang ôm lấy Từ Khả Huyên, không dám nhìn chị bé mà chỉ dám ôm chặt lấy Từ Khả Huyên như thể sợ người kia chạy mất, áp mặt vào ngực đối phương mếu máo.
"Lạc Lạc!"
Lôi Tư Lạc không trả lời mà cứ cọ cọ mặt vào bụng Từ Khả Huyên sau đó còn kêu "ưm ưm ~" giống như mấy con mèo con vậy.
"Lần sau còn uống rượu nữa không?" Từ Khả Huyên nghiêm giọng hỏi.
Lôi Tư Lạc tiếp tục không trả lời mà chỉ ở trong vòng tay của Từ Khả Huyên lắc nhẹ đầu, cô biết lỗi rồi mà, ở cùng người yêu mà phải ngủ một mình thì thật là hình phạt rất đáng sợ a.
Thấy người kia mếu mếu như trẻ con sắp khóc Từ Khả Huyên bật cười: " Được rồi, chị không giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-la-ban-gai-cua-toi/1096287/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.