Y Anh một mình đi vào trong, đẩy cánh cửa lớn ra khi bước vào cửa tự đóng lại làm cô giật mình không khỏi quay đầu nhìn.
Nơi này lạnh lẽ âm u như vậy cô không khỏi sợ hãi.
Đèn trong phòng tự động bật sáng làm cả phòng rộng lớn sáng hẳn lên nhưng độ lạnh lẽo vẫn không giảm đi.
Tiếng giày vang lên, cô theo bản năng nhìn về hướng phát ra tiếng Đình Thâm đang ở trên tầng đi xuống.
Anh chậm rãi, ung dung xuống cầu thang.
-Cô không sợ thật sao?
-Không. Tôi rất sợ.-đến giờ cô còn sợ khiếp đây
-Sợ mà vẫn đến? Lúc nãy có khi cô đã chết?
-Là anh cứu tôi, đúng không?
-Không. Tôi chỉ đang cứu mình. Nếu cô chết ở đây, há phải tôi sẽ bị trừng phạt sao? Nếu giết cũng phải không làm ai nghi ngờ.
Anh đứng trước mặt cô nở nụ cười tà mị.
-Nói như vậy tôi không thể lấy ba lời hứa của anh rồi.
-Cô muốn lấy? Được, uống cái này.
Sau đó trước mặt cô xuất hiện một lọ thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu lục.
Y Anh mím môi nhìn anh, lọ thuốc này 80% là thuốc độc, cô không tin nó chỉ đơn giản là loại thuốc bình thường.
Anh đã muốn cô uống, cô không uống cũng không được.
Được, bất quá là chết. Nhưng mà trước khi chết phải hoàn thành xong tâm nguyện mới được.
-Tôi uống cũng được nhưng anh có thể giúp tôi một việc không?
Đình Thâm điềm nhiên nhún vai chờ cô nói tiếp.
Y Anh hít một hơi thật sâu đưa tay cầm lấy lọ thuốc, thanh âm run rẩy nói: “Phiền anh nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-hoc-duong/770738/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.