Tô Mị một mình đi dọc hành lang, một bên của cô là cửa kính trong suốt sát sàn trải dài, cảnh vật bên ngoài đều nhìn rõ mồn một.
Ánh trăng hôm nay sáng quá, mà lòng cô thì mờ mịt.
Ai nói ma cà rồng không cô đơn, ma cà rồng còn cô đơn hơn con người rất nhiều.
Con người khi buồn có thể nói ra, ma cà rồng khi buồn nói ra sẽ thành trò cười.
Tô Mị sống ở đây từ nhỏ, trải qua mấy trăm năm vẫn không thay đổi được tỏa thành lạnh lẽo này.
Là cô vô dụng.
Tô Mị dừng trước một căn phòng, nhìn tay cầm một hồi mới can đảm mở cửa đi vào.
Bên trong phòng hoàn toàn không bật đèn, thứ ánh sáng duy nhất là ánh trăng và đôi mắt sáng kia.
-Từ bao giờ cô không biết gõ cửa vậy?
Đình Thâm ngồi trên ghế dựa đặt cạnh cửa sổ kính sát sàn chẳng buồn liếc nhìn Tô Mị.
-Vì sao anh không tham gia bữa ăn?
Là vì chán ghét sự đông đúc hay vì trốn mặt Y Anh? Tô Mị muốn hiểu rõ.
-Cô không nên quản lí chuyện của người khác.
Vẫn lạnh lùng.
-Anh có thể nhìn em một lần không?
Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn lấy cô dù chỉ một giây. Cô không biết vì sao anh có thể lạnh lùng như vậy được.
-Đáng nhẽ cô phải ở cạnh Sầm Kỷ Dương, nói với anh ta những lời này mới đúng.
Tô Mị đã rất quen với bộ dạng lãnh đạm của anh, lời nói cay nghiệt của anh đang từ từ đâm vào tim cô.
Là đau đớn làm cô héo mòn, không phải anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-hoc-duong/770730/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.