Chiều tà, ánh nắng vàng đậm hắt vào cửa sổ kính rọi lên người Y Anh đang nằm trên giường. Sau một hồi lâu cuối cùng cô nằm trên giường cũng bắt đầu có phản ứng chậm rãi mở mắt ra.
Đây là, phòng cô? Sao cô lại nằm ở trong phòng? Cô nhớ đang ngồi ở trong lớp sau đó...
Là người áo đen.
Y Anh nhớ đến mắt mở to hơn vô thức sợ hãi ngồi bật dậy.
Lúc này bắt gặp Sầm Kỷ Dương đang ngồi phía trước giường còn nhìn cô chăm chăm.
Chính là cả hai đều không nói câu gì, im lặng đến bức bách. Đột nhiên anh đứng lên vòng qua bên giường ngồi xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn sang phía anh, đợi anh mở miệng nói trước. Cuối cùng anh cũng chịu nói trước nhưng mà anh vừa nói xong Y Anh suýt mất bình tĩnh đập đầu anh vào tường.
-Đừng lo cũng đừng sợ. Không ai thích ăn đầu heo đâu.
Hớ, ngay cả an ủi cũng không có lấy một câu cảm động. Y Anh thực sự nghi ngờ sợi dây tình cảm của anh có phải bị đứt rồi không?
Anh không phải là người có tình cảm cao, lúc nãy đã suy nghĩ đến những lời nói thật cảm động để an ủi cô nhưng là lời nói ra không giống như mình nghĩ.
-Có phải, đã xảy ra chuyện gì không? Sao ngoại trừ lúc ở trong lớp nhìn thấy người hôm đó thì tôi chẳng nhớ gì nữa? Còn bản thân khi tỉnh lại đã nằm ở đây?
-Không có gì, anh ta là tìm tôi. Tại vì cô là người bình thường lại tiếp xúc với tôi nên anh ta sợ cô là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-hoc-duong/253313/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.