Quân Tiêu Dao xuất hiện là điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới. Trong lòng Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc dâng trào sự kích động xưa nay chưa từng có, giống như tìm được trụ cột để dựa vào.
“Đánh không lại không biết chạy à?” Quân Tiêu Dao nói.
“Tuyết Hoàng không muốn làm mất uy danh của Quân gia, càng không muốn... Làm công tử mất mặt.” Quân Tuyết Hoàng lẩm bẩm, cúi đầu như đã làm sai.
Nàng, Quân Trượng Kiếm và Quân Vạn Kiếp là ba người đi theo Quân Tiêu Dao sớm nhất, tất nhiên quan hệ với Quân Tiêu Dao cũng khác với những Tự Liệt còn lại.
“Ngốc à, lần sau đừng như vậy, ngươi xảy ra chuyện thì ta sẽ không vui.” Quân Tiêu Dao có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Nghe như trách cứ, những trong đó lại có ý thân thiết, vành tai Quân Tuyết Hoàng đỏ lên, khẽ gật gật đầu.
Quân Tích Ngọc đứng bên cạnh lộ ra chút hâm mộ. Nhưng đáng tiếc, thuở ban đầu Quân Tích Ngọc cũng không ưa thích gì Quân Tiêu Dao, luôn lộ vẻ mặt khó chịu, chỉ là sau đó mới thay đổi quan niệm.
“Đương nhiên, còn có Tích Ngọc nữa, bất cứ Tự Liệt nào xảy ra chuyện, ta cũng không vui.” Quân Tiêu Dao nói.
Tốt xấu gì hắn cũng là Linh Hào Tự Liệt của Quân gia, phải có nghĩa vụ bảo vệ Tự Liệt nhà mình. Đây là chức trách của hắn.
Nếu không Quân Lăng Thương cũng sẽ không đi trả thù Thái Cổ hoàng tộc, bởi vì hắn ta là Đệ Nhất Tự Liệt, cũng phải gánh vác trách nhiệm này.
Quân Tích Ngọc cũng ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang đầy khâm phục.
Quân Tiêu Dao không có chút thành kiến nào vì hành động trước đó của nàng, có thể nói là cực kỳ rộng lượng.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao chỉ rộng lượng giới hạn đối với người trong nhà.
Còn về người ngoài à...
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao nhìn ngược về phía thiên kiêu tam đại vương tộc và đám sinh linh Tiên Cổ kia. Trong mắt hắn ta mang theo sự lạnh nhạt như trời xanh, tựa như quan sát một đám kiến.
Không sai, cho dù là thiên kiêu của Chân Thần Cảnh, hiện tại cũng chỉ là con kiến trong mắt Quân Tiêu Dao.
“Ngươi là ai, dám nhúng tay vào chuyện của chủng tộc Tiên Cổ chúng ta?” Thiên kiêu Hắc Lân tộc lạnh lùng nói.
Quân Tiêu Dao không nói nhiều mà thi triển đại thần thông Lôi Đế, điểm ra một chiêu Lôi Đế Chỉ.
Hư không tóe điện, lôi đình trước mắt lóe lên lôi quang lóa mắt, ngưng tụ thành một ngón tay lôi đình khổng lồ cổ xưa tang thương.
Cứ như Lôi Đế vươn ra một ngón tay, cách thời không vạn cổ mà nghiền áp đến.
Thiên kiêu của Hắc Lân tộc Chân Thần Cảnh này còn chưa kịp kêu thảm thiết thì đã bị một ngón tay nghiền áp thành tro bụi.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây kinh sợ, linh hồn chấn động.
Một ngón tay đã diệt sát một thiên kiêu Chân Thần Cảnh!
Nói ra chuyện này thì ai dám tin?
“Ngươi... Ngươi, rốt cuộc là ai?” Đám sinh linh Tiên Cổ đều bị kinh sợ.
Ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu là từ khắc họa bọn chúng rõ ràng nhất, ỷ vào bối cảnh là chủng tộc Tiên Cổ, hơn nữa cảnh giới cao hơn thiên kiêu ngoại giới, bọn chúng không để bất cứ thiên kiêu ngoại giới nào vào mắt.
Nhưng hiện tại, chiêu thức này của Quân Tiêu Dao làm da đầu bọn chúng tê dại, chân cũng nhũn ra.
“Là Thần Tử Quân Gia - Quân Tiêu Dao!”
“Trời ạ, hắn thật sự tới thế giới Tiên Cổ?”
“Con mẹ nó ta không nhìn lầm đó chứ, rốt cục hiện tại Thần Tử Quân Gia đã đến cảnh giới nào?”
Chung quanh Đạo Hồ còn có các thiên kiêu khác, nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì đều nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.
Trước đó tuy Quân Tiêu Dao cũng gây ra một chút động tĩnh, nhưng ở thế giới Tiên Cổ, tin tức sẽ không truyền nhanh như vậy. Cho nên đến bây giờ rất nhiều người mới biết Quân Tiêu Dao đã vào thế giới Tiên Cổ.
“Hắn là Thần Tử Quân Gia?” Những sinh linh Tiên Cổ còn lại đều lộ ra kinh ngạc.
Ngẫu nhiên bọn họ cũng nghe thấy thanh danh của Quân Tiêu Dao từ miệng một ít thiên kiêu ngoại giới, hắn được gọi là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Hoang Thiên Tiên Vực, xưng hô này không phải ai cũng gánh nổi.
Ban đầu những sinh linh Tiên Cổ đó còn rất khinh thường xưng hô đệ nhất nhân kia, bởi vì thực lực của sinh linh Tiên Cổ bọn họ càng mạnh hơn thiên kiêu ngoại giới.
Nhưng hiện tại, bọn họ hoàn toàn nói không nên lời.
Thanh danh lời đồn gì cũng cũng không bằng chính mắt nhìn thấy.
“Thần Tử Quân Gia...” Ba người Cửu Mục đã có chút luống cuống.
Bọn họ phụng lệnh các hoàng tộc Tổ Long Sào tiến đến trấn sát Tự Liệt của Quân gia, không ngờ lại đụng tới nhân vật cấm kỵ tàn nhẫn này.
Nhìn những ánh mắt kinh ngạc, hoặc là kiêng kỵ, hoặc là kinh hoàng kia, vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên như thần linh.
Hắn chậm rãi nói: “Là các ngươi bay bổng lên mây, hay là Quân gia ta không nâng nổi đao?”
“Quân Tiêu Dao, không ngờ ngươi lại bước vào thế giới Tiên Cổ, nhưng đã tính sao, nơi này là thế giới Tiên Cổ, ngươi không thể một tay che trời!” Cửu Mục lộ chút kiêng kỵ mà nói.
“Không sai, cho dù ngươi là rồng hay hổ, ở thế giới Tiên Cổ này cũng phải nằm bò.” Một đám sinh linh Tiên Cổ cũng rống lên.
Bọn họ không thể chấp nhận để một thiên kiêu ngoại giới cưỡi lên đầu mình.
“Vậy à?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
“Hiện tại rời đi, nhường hồ này cho chúng ta, nếu không chúng ta sẽ đi bẩm báo các thế lực Long Nhân tộc, Cổ Vu tộc, Tam Nhãn Thánh tộc ở khu vực trung tâm.” Đám sinh linh Tiên Cổ không chút sợ hãi mà nói.
Cho dù Quân Tiêu Dao không kiêng kỵ bọn họ, cũng nên kiêng kỵ tứ đại chủng tộc Tiên Cổ đúng không?
Thiên kiêu trong tứ đại chủng tộc đều là đứng đầu, trong đó thậm chí tồn tại khủng bố đã đạt tới Thiên Thần Cảnh. Dạng thiên kiêu này mới là đầu sỏ chân chính, trừ quái thai cổ đại trầm miên trong thế giới Tiên Cổ ra, gần như không ai là đối thủ.
“Ha hả...” Quân Tiêu Dao cười.
Người quen thuộc Quân Tiêu Dao đều biết, khi hắn cười thì chỉ có hai dạng tình huống.
Thứ nhất, hắn thật sự vui vẻ.
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao dừng lại, sau đó chậm rãi nâng tay lên, chỉ lên trời cao.
“Cái gì...” Đám sinh linh Tiên Cổ bất an trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]