Nếu sinh linh Tiên Cổ không ngăn lại hắn thì Quân Tiêu Dao cũng lười quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ có thể nói những sinh linh Tiên Cổ đó không có mắt.
Đám người Quân Tiêu Dao rời đi, lúc này những thiên kiêu ngoại giới còn lại mới tiến lên, trong mắt lộ ra kính sợ.
“Không hổ là Thần Tử Quân Gia, vẫn cường thế như vậy ở thế giới Tiên Cổ.”
“Đúng vậy, các ngươi không thấy được Long Cát công chúa của Tổ Long Sào kia sao, quả thực như hầu gái đi theo phía sau Thần Tử đại nhân.”
“Ha hả, trước đó còn đối nghịch với Thần Tử đại nhân, hiện tại có lẽ đã bị thuần phục rồi.”
“Thật hâm mộ Long Cát công chúa kia, nếu ta có thể đi theo bên cạnh Thần Tử đại nhân thì tốt rồi.” Trong giọng nói của thiếu nữ xinh đẹp mang đầy khát khao.
“Được rồi, chúng ta cũng nên tiến vào thế giới Tiên Cổ đi, có Thần Tử đại nhân xung phong đi trước, những sinh linh Tiên Cổ đó còn có thể kiêu ngạo hay sao?”
Đám thiên kiêu ngoại giới kia đều phấn chấn tinh thần, cũng tiến vào Tiên Cổ Đạo Hồ.
Sau khi chính thức tiến vào khu vực Tiên Cổ Đạo Hồ, Quân Tiêu Dao cũng không dừng lại. Quân Tiêu Dao hoàn toàn chướng mắt những Đạo Hồ loại nhỏ khu vực bên ngoài.
Đạo Hồ trăm trượng khu vực trung bộ cũng không được Quân Tiêu Dao để vào mắt.
Có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ liếc nhìn Đạo Hồ ngàn trượng khu vực bên trong một cái, nhưng cũng chỉ như thế.
Chỉ có Đạo Hồ vạn trượng khu vực trung tâm mới khiến Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú nhất.
Mà ngay vào lúc đó, trong một mảnh Đạo Hồ ngàn trượng ở khu vực bên trong Tiên Cổ Đạo Hồ, rrong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Hai nữ tử đang đứng giằng co với một đám sinh linh bên Đạo Hồ. Trong hai nữ tử này, một người mặc váy dài màu lam nhạt, mái tóc đen được một cây trâm phượng hoàng màu xanh băng quấn lên, khí chất cả người lạnh lẽo, giống như mỹ nhân được tạo nên từ băng tuyết.
Đó chính là Đệ Thất Tự Liệt của Quân gia, Quân Tuyết Hoàng mang trên người Băng Linh Thể.
Mà nữ tử đứng sóng vai bên cạnh nàng ta mặc chiếc váy áo màu đỏ, dung mạo nhu mì diễm lệ, mang theo một sự mị hoặc tự nhiên, đó chính là Đệ Bát Tự Liệt của Quân gia, Quân Tích Ngọc trời sinh mị cốt.
Lúc này, trên dung nhãn diễm lệ của hai nàng đều mang theo một luồng sát khí lạnh như băng. Trong mắt họ chứa đầy phẫn uất, nhìn về phía đám sinh linh đối diện.
Trong đó có sinh linh Thái Cổ vương tộc, cũng có sinh linh chủng tộc Tiên Cổ.
“Hồ này đã bị Quân gia chúng ta chiếm cứ, các ngươi còn không rời đi?” Giọng điệu của Quân Tuyết Hoàng lạnh như băng, chỉ nói một câu.
“Ha hả, kêu chúng ta rời đi, dựa vào cái gì, bây giờ Quân gia các ngươi còn có lực uy hiếp à?” Một tráng hán đầu mọc sừng trâu, trên người mọc đầy lông đen cười lạnh và nói.
Gã chính là thiên kiêu đỉnh cấp của Ngưu Ma Sơn thuộc Thái Cổ vương tộc, Ngưu Đại Lực. Ngưu Ma Sơn cũng là một trong những thế lực phụ thuộc Tổ Long Sào.
“Đúng vậy, hiện giờ Quân gia các ngươi cũng chẳng là gì ở thế giới Tiên Cổ cả, thậm chí Thần Tử Quân Gia mà các ngươi cậy vào cũng không tiến đến thế giới Tiên Cổ.” Một nữ tử môi có màu tím đen, dung mạo yêu mị nói móc nói mỉa.
Ả ta đến từ Bàn Tơ Động của Thái Cổ vương tộc, tên là Chu Mỹ Nhân, cũng là một thiên kiêu đỉnh cấp thực lực bất phàm.
Nghe thấy lời ả tanói, trong mắt hai nàng đều hiện lên chút phẫn nộ. Sau khi Thập Đại Tự Liệt Quân gia bọn họ tiến vào thế giới Tiên Cổ thì luôn bị nhắm vào xưa nay chưa từng có.
Thập Đại Tự Liệt đã ngã xuống ba vị.
Đương nhiên, đám người Quân Lăng Thương, Quân Vô Song cũng tàn sát một đám thiên kiêu Thái Cổ hoàng tộc và Đọa Thần Cung. Nhưng điều này cũng không thể che giấu được sự thật Quân gia bị nhằm vào.
Câu nói cây to đón gió chính là như thế.
“Hai vị mỹ nhân, nhận rõ hiện thực đi, nếu nguyện ý thúc thủ chịu trói thì nói không chừng chúng ta sẽ không giết ngươi.” Một Xà Nhân trẻ tuổi mắt ti hí nói.
Gã quét ánh mắt về phía hai nàng, trong mắt mang theo dục vọng dơ bẩn khiến người ta chán ghét. Gã là thiên kiêu của Xà Hoàng Cốc thuộc Thái Cổ vương tộc, tên là Cửu Mục.
Thực lực của gã còn mạnh hơn Ngưu Đại Lực của Ngưu Ma Sơn và Chu Mỹ Nhân của Bàn Tơ Động, gần như sánh ngang với Kim Sí Tiểu Bằng Vương của Già Lâu Thánh Sơn trước đó.
Cảm nhận được địch ý của tam đại Thái Cổ vương tộc, biểu cảm của Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc đanh lại lạnh lẽo.
Nếu chỉ là thiên kiêu của tam đại Thái Cổ vương tộc, có lẽ các nàng còn có thể liều mạng đánh một trận, nhưng vấn đề là, còn có sinh linh chủng tộc Tiên Cổ đang đứng bên cạnh như hổ rình mồi!
Nhìn thấy hai nàng có vẻ không muốn lui bước, một vị sinh linh chủng tộc Tiên Cổ đứng dậy.
Cả người hắn ta bị vảy đen bao trùm, là sinh linh đến từ Hắc Lân tộc của chủng tộc Tiên Cổ.
“Có lẽ Quân gia các ngươi hô mưa gọi gió ở ngoại giới, nhưng nơi này là thế giới Tiên Cổ, do chủng tộc Tiên Cổ chúng ta định đoạt, các ngươi còn chưa chịu cút?” Thiên kiêu Hắc Lân tộc quát lạnh.
Hoang Cổ Quân gia thì thế nào?
Dù sao bọn họ cũng không tấn công vào được thế giới Tiên Cổ, hơn nữa thiên kiêu Quân gia mạnh thế nào cũng dám trêu chọc chủng tộc Tiên Cổ bọn họ hay sao?
Những sinh linh chủng tộc Tiên Cổ các mạch còn lại cũng lộ ra nụ cười lạnh.
Đạo Hồ ngàn trượng này được xem như Đạo Hồ tốt nhất ở khu vực bên trong, tất nhiên bọn họ không có khả năng để thiên kiêu ngoại giới chiếm cứ.
Mà thiên kiêu Thái Cổ vương tộc cũng không muốn chiếm cứ Đạo Hồ này, chỉ là không nghĩ muốn để Quân gia chiếm mà thôi.
Bọn họ biết, Quân Mộc Lan cũng ở Tiên Cổ Đạo Hồ, chẳng qua nàng đang ở khu vực trung tâm nhất.
Thân là Đệ Tam Tự Liệt của Quân gia, thực lực của Quân Mộc Lan lợi hại hơn Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc nhiều.
Ba Tự Liệt đứng đầu của Quân gia là Quân Lăng Thương, Quân Vô Song và Quân Mộc Lan đều là thiên kiêu đứng ở bậc cao nhất, cho dù đối mặt với thiên kiêu đỉnh cấp của chủng tộc Tiên Cổ thì họ cũng không thua kém chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]