“Không nói ra được à, cạn từ đúng không, ha hả, Long Ngạo Thiên, cho nên trong lòng ngươi, thật ra Bạch Mị Nhi ta chỉ là một thứ đồ chơi đúng không?”
Cảm xúc luôn đè nén của Bạch Mị Nhi hoàn toàn bùng nổ, từ khi nàng ta phá ải đi ra thì vẫn luôn đi theo Long Ngạo Thiên, luôn cuồng nhiệt mà yêu say đắm hắn ta.
Kết quả thì sao, hiện tại rốt cuộc nàng cũng thấy được gương mặt thật của Long Ngạo Thiên. Trước kia hắn ta cứu nàng chỉ là một màn kịch mà thôi, hơn nữa còn mang theo mục đích.
Cũng giống như lần này cứu Ngao Loan, tất cả tấm lòng của nàng ta đều là đút cho chó.
Lúc này, ánh mắt Bạch Mị Nhi nhìn về phía Long Ngạo Thiên giống như đã chết, hoàn toàn không có một tia sáng, nàng không ngờ Long Ngạo Thiên lại là hạng người như vậy.
“Mị Nhi, nàng hiểu lầm ta!” Long Ngạo Thiên tiến lên duỗi tay, muốn ôm lấy Bạch Mị Nhi.
“Đừng chạm vào ta!” Bạch Mị Nhi khẽ kêu một tiếng, lui về phía sau vài bước, sâu trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia chán ghét.
Sau khi hoàn toàn nhận ra gương mặt thật của Long Ngạo Thiên, trong lòng nàng chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm. Long Ngạo Thiên căn bản không thèm để ý nàng, chỉ đơn giản là thèm khát thân thể này.
Thậm chí, còn có thể là vì sau lưng nàng có thế lực Thiên Hồ Tộc. Nếu không có lợi ích thì Long Ngạo Thiên còn cứu nàng sao?
Hiển nhiên là không.
Cho nên Bạch Mị Nhi đã hoàn toàn nhìn thấu.
Trong mắt nàng mang theo oán hận sâu đậm, xoay người, gót sen điểm nhẹ rồi lao vút đi.
Trái tim nàng ta đã hoàn toàn chết đi.
“Mị Nhi!” Nhìn bóng hình xinh đẹp của Bạch Mị Nhi đi xa, sắc mặt Long Ngạo Thiên trở nên có chút âm trầm.
“Mẹ nó, lỗ nặng, sớm biết vậy cứ cưỡng ép trước, giờ cả tay nàng còn chưa chạm được.” Long Ngạo Thiên mắng thầm.
Trước đó lúc cứu Bạch Mị Nhi, bởi vì công pháp nàng tu luyện nên không thể đụng vào thân thế nàng, Long Ngạo Thiên muốn thể hiện mình lịch lãm nên cũng không cưỡng ép gì.
Kết quả hiện tại là vịt nấu chín rồi còn bay đi.
“Không sao, chỉ giận dỗi giống như trước đó mà thôi, nàng vẫn sẽ trở về.” Long Ngạo Thiên lắc lắc đầu, cũng không quá để ý.
Hắn không có khả năng từ bỏ Ngao Loan vì Bạch Mị Nhi.
“Có Ngao Loan thì ta có thể tiến vào khu vực trung tâm Tiên Cổ Đạo Hồ, lấy khí vận của ta thì nhất định có thể lấy được chí bảo, đến lúc đó tu vi tăng lên thì có thể trực tiếp giết chết Quân Tiêu Dao, sau đó chinh phục Long Cát công chúa.” Khóe miệng Long Ngạo Thiên lộ ra ý cười.
Hắn đã nghĩ kỹ kế hoạch sau đó, kế tiếp chỉ cần thực hiện từng bước một mà thôi. Không thể không nói, Long Ngạo Thiên nghĩ quá hoàn mỹ.
Nếu không có Quân Tiêu Dao thì có lẽ kế hoạch của hắn sẽ được thực hiện một cách thuận lợi.
Nhưng đáng tiếc...
Bên kia, trong đầu Bạch Mị Nhi trống rỗng, mờ mịt mà lao qua phía chân trời.
Nàng không biết đi đâu, cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Hạt giống âm u mặt trái trước đó được chôn trong lòng cũng hoàn toàn mọc rễ nảy mầm.
Yêu càng sâu thì hận càng đậm.
Đặc biệt là nữ tử có tính cách hơi bệnh kiều như Bạch Mị Nhi thì rất dễ đi vào con đường cực đoan.
“Long Ngạo Thiên, đùa bỡn tình cảm của nô gia, ngươi quá đáng giận!” Trong đôi mắt trống rỗng của Bạch Mị Nhi lộ ra oán hận sâu sắc.
Thậm chí nàng ta còn hận không thể dùng một con dao chẻ củi bổ ngực Long Ngạo Thiên ra, xem rốt cuộc trái tim hắn là đỏ hay là đen!
“Làm sao bây giờ, kế tiếp ta nên đi đâu...”
Bạch Mị Nhi vô cùng mờ mịt, bất tri bất giác, nàng phát hiện mình đã đi tới gần sơn cốc mê trận trước đó bị nhốt.
“Quân công tử... Cảm ứng được khí tức của Quân công tử...”
Trời sinh Thiên Hồ Tộc có cảm giác nhạy bén, Bạch Mị Nhi đã nhận ra khí tức của Quân Tiêu Dao, cũng cách nơi đây không đặc biệt xa.
Nhớ tới cảnh tượng trước đó Quân Tiêu Dao cứu nàng, trái tim thiếu nữ của Bạch Mị Nhi nhảy lên.
Khác với Long Ngạo Thiên, Quân Tiêu Dao cứu nàng cũng không cần báo đáp gì, cũng không có bất cứ quan hệ lợi ích gì.
Dù sao lấy trận doanh và lập trường của Quân Tiêu Dao thì căn bản không cần phải cứu nàng. Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn cứu, hơn nữa không cần báo đáp.
Vừa so sánh thì nhìn ra ngay được chênh lệch giữa Quân Tiêu Dao và Long Ngạo Thiên.
“Quân công tử, Quân công tử...” Bạch Mị Nhi không ngừng lặp lại, đôi mắt vốn trống rỗng cũng bắt đầu phát ra ánh sáng.
Đối với Bạch Mị Nhi lúc này đang tràn đầy tuyệt vọng và hư không thì Quân Tiêu Dao là ánh hào quang duy nhất.
Thậm chí ánh hào quang này còn loá mắt, ấm áp hơn gấp trăm lần Long Ngạo Thiên trước đó!
Bạch Mị Nhi điểm nhẹ gót sen, truy tìm khí tức của Quân Tiêu Dao!
Cách sơn cốc mê trận mấy ngàn dặm, trong hư không, Quân Tiêu Dao đang chấp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước.
Hắn cũng không sốt ruột chạy tới Tiên Cổ Đạo Hồ. Bởi vì trước đó hắn đã nghe Lôi Minh Viễn nói qua, cơ duyên Tiên Cổ Đạo Hồ phun trào ra bảo vật là có thời hạn.
Hiện tại còn chưa tới lúc phun trào, cho nên Quân Tiêu Dao cũng không cần vội vàng chạy tới đó. Ngoài ra còn có Tự Liệt của Quân gia ở Tiên Cổ Đạo Hồ, Quân Tiêu Dao cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, trong lòng thì thào nhắc lại: “Song long xuất thế, Tổ Long hưng thịnh, ta muốn lời tiên đoán này trở thành trò cười.”
Vừa Lôi Minh Viễn tò mò hỏi: “Thần Tử đại nhân, Thiên Nữ Hồ tộc ngày đó thật sự sẽ trở về tìm ngài sao?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói: “Nếu ta không lầm thì sẽ, đương nhiên, cho dù không tới cũng không sao, đến lúc đó diệt sát cả nàng ta và Long Ngạo Thiên luôn là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]