Hắn ta và Quân Tiêu Dao cũng đi cùng một thời gian rồi, trong lòng biết rất rõ, Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải người lương thiện từ bi gì.
Có thể không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đã xem như không tồi, vậy mà lại ra tay cứu người?
Quả thực là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Đương nhiên, Lôi Minh Viễn cũng chưa nói gì, Quân Tiêu Dao muốn làm gì còn không tới phiên hắn ta xoi mói.
“Tuy mê trận này cổ xưa, nhưng đã là tàn khuyết, nếu có thể tìm được điểm yếu của nó thì muốn phá vỡ từ bên ngoài cũng không khó.”
Quân Tiêu Dao bay lên trời, bắt đầu tìm kiếm điểm đột phá.
Lấy sức mạnh nguyên thần hùng hồn của Quân Tiêu Dao, đảo qua một vòng đã nhanh chóng phát hiện điểm yếu của nó.
Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao đã đi tới nơi nó, hắn giơ tay lên, pháp lực kích động, chuẩn bị phá trận.
Mà mê trận trong sơn cốc, Bạch Mị Nhi đã từ bỏ giãy giụa, nàng xụi lơ trên mặt đất.
Đôi mắt xinh đẹp đào hoa vốn tỏa sáng đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, ảm đạm không còn thần thái, tràn đầy tuyệt vọng.
“Vì sao, Ngạo Thiên ca ca, nô gia thích chàng như vậy, vì sao chàng còn chưa tới cứu nô gia...”
Bạch Mị Nhi đưa đôi tay ngọc lên che mặt mình lại.
Trong bất tri bất giác, một hạt giống mặt trái âm u đã được gieo xuống trong lòng nàng.
Không nổi đau nào đau hơn tuyệt vọng, cảm giác bị người ta vứt bỏ cũng không dễ chịu.
Ngay vào lúc trong lòng Bạch Mị Nhi tràn đầy tuyệt vọng, gần như hoàn toàn từ bỏ cầu sinh.
Ầm ầm ầm!
Khắp thiên địa chung quanh đều chấn động, trên vòm trời tối tăm đột nhiên truyền đến tiếng chấn động.
Bạch Mị Nhi nâng gương mặt ngọc lên, nàng ta vốn đã tràn đầy tuyệt vọng, lúc này trai tim lại bỗng run lên.
“Có người tới cứu ta, nhất định là Ngạo Thiên ca ca!”
Gương mặt ngọc vốn ảm đạm mà tuyệt vọng của Bạch Mị Nhi lập tức toả sáng. Đôi mắt đào hoa ảm đạm không ánh sáng cũng lập loè tia sáng kỳ dị xưa nay chưa từng có.
Trước kia cũng là như thế, khi nàng tuyệt vọng nhất, Long Ngạo Thiên đã hiện thân, như chân mệnh thiên tử giáng thế, cứu vớt nàng ra khỏi tuyệt vọng.
Từ đó, Bạch Mị Nhi yêu Long Ngạo Thiên không biết lối về, lần này nhất định cũng thế.
“Ngạo Thiên ca ca, ta biết chàng sẽ không bỏ mặc Mị Nhi mà!” Bạch Mị Nhi vô cùng cảm động.
Oanh!
Đi kèm với một tiếng chấn động kịch liệt, vòm trời tối tăm trực tiếp vỡ ra.
Toàn bộ mê trận bị phá vỡ ra một lỗ hổng.
Mà ở lối vào ánh hào quang vô tận kích động, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng ở nơi đó.
Bạch Mị Nhi vui sướng đến cực điểm, vẻ mặt kích động, thậm chí trong hốc mắt còn ứa ra chút nước mắt.
“Ngạo Thiên ca ca...”
Bạch Mị Nhi di chuyển gót sen, thân thể bay lên trời, trực tiếp nhào về hướng bóng người được bao phủ trong hào quang vô tận kia.
Đối với nàng mà nói, bóng người đó chính là vị thần cứu rỗi nàng, là tồn tại nàng yêu nhất!
Bạch Mị Nhi vươn cánh tay ngó sen như ngọc ra mà ôm bóng người kia, chôn mặt ngọc vào ngực hắn.
Khí tức nam tử truyền đến từ chóp mũi rất dễ nghe, mang theo một mùi hương tươi mát, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng an tâm thoải mái.
“Ngạo Thiên ca ca, Mị Nhi sẽ không rời khỏi chàng nữa...” Bạch Mị Nhi dán mặt ngọc lên ngực hắn, vô cùng quyến luyến mà nói.
Một giọng nói ôn nhuận thanh nhã truyền đến: “Cô nương, nhận lầm người đúng không?”
Giọng nói này làm Bạch Mị Nhi đắm chìm trong hạnh phúc đột nhiên sửng sốt.
Không phải giọng của Long Ngạo Thiên.
Bạch Mị Nhi bỗng nâng mặt ngọc lên, lúc này mới thấy rõ dung nhan của người trước mặt, Bạch Mị Nhi vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người, hơi thở như muốn ngừng lại.
Bởi vì gương mặt tuấn tú trước mặt còn soái hơn cả Long Ngạo Thiên!
“Sao trong thiên hạ lại có khuôn mặt đẹp như vậy?” Bạch Mị Nhi theo bản năng mà lẩm bẩm.
Nữ tử của Thiên Hồ Tộc vốn chính là nhan cẩu, hiệp hội bề ngoài.
Trước kia sở dĩ Bạch Mị Nhi yêu Long Ngạo Thiên hết thuốc chữa, trừ Long Ngạo Trời anh hùng cứu mỹ nhân ra thì nguyên nhân rất lớn cũng là vì Long Ngạo Thiên trông rất tuấn tú.
Nếu không đổi lại là một người nghèo xấu lùn cứu nàng ta thì sẽ là một câu chuyện khác.
Soái ca ra tay cứu giúp, nữ tử sẽ nói nguyện ý lấy thân báo đáp.
Xấu nam ra tay cứu giúp, nữ tử sẽ nói kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân tình.
Hàm ý của những lời này chính là, đời này ngươi cũng đừng có mơ.
Nói ngắn gọn là rất hiện thực.
“Ngươi... Ngươi là...” Bạch Mị Nhi có chút tâm hoảng ý loạn, vội vàng tách ra. Nhưng trái tim thiếu nữ vẫn đập rộn nhịp, sinh ra một cảm giác điện giật kỳ quái.
Bạch Mị Nhi cố đè nén cảm giác khác thường này xuống.
“Cô nương không có gì đó chứ?” Quân Tiêu Dao ôn hòa cười.
Không thể không nói, nụ cười này quá có lực sát thương với nữ nhân, uy lực mạnh hơn bất cứ đại thần thông nào. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Mị Nhi đỏ lên, nhưng vẫn nói: “Xin hỏi công tử là...”
“Tại hạ Quân Tiêu Dao của Quân gia.” Quân Tiêu Dao không hề kiêng dè, báo ra tên thật.
“Cái gì... Ngươi chính là Thần Tử Quân Gia?” Bạch Mị Nhi giật bắn, sắc mặt thay đổi.
Nàng thật sự không ngờ người cứu vớt mình trong lúc tuyệt vọng không phải là Long Ngạo Thiên, mà là kẻ địch lớn nhất của Long Ngạo Thiên, Quân Tiêu Dao!
Trước đó, khi Bạch Mị Nhi xuất quan cũng đã nghe nói về ân oán giữa Quân Tiêu Dao và Long Ngạo Thiên.
Quân Tiêu Dao đã từng giết đệ đệ của Long Ngạo Thiên, Long Hạo Thiên.
Hơn nữa Hoang Cổ Quân gia và Tổ Long Sào vốn là túc địch mấy đời liên tục.
Có thể nói, Long Ngạo Thiên và Quân Tiêu Dao đã là kẻ thù không chết không ngừng.
Tuy Quân Tiêu Dao rất tuấn tú, hơn nữa biểu cảm lúc này ôn hòa bình đạm, không lộ ra một tia địch ý, nhưng Bạch Mị Nhi sinh ra cảnh giác.
Dù sao nàng ta cũng là người của Thái Cổ vương tộc, nghiêm túc mà nói, là cùng một trận doanh với Tổ Long Sào.
“Cô nương đề phòng như vậy thật làm người ta thương tâm.” Quân Tiêu Dao hơi tiếc nuối mà lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]