Quyền phong của Quân Tiêu Dao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà hung hăng giáng về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Đọa Vũ Thánh Tử sợ tới mức hồn vía lên mây, kêu lên the thé: “Nhân tộc, ngươi thật sự dám giết ta!”
“Ngu muội!”
Quân Tiêu Dao không muốn nói vô nghĩa gì nữa, càng không ngừng động tác trên tay lại.
Ầm ầm một tiếng vang lên, trên quyền quang của Quân Tiêu Dao mơ hồ mang theo cả chục tỷ cân thần lực, hung hăng đập về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Kết quả không cần nhiều lời, thân thể Đọa Vũ Thánh Tử bị đánh cho chia năm xẻ bảy, trực tiếp tan vỡ nát bấy.
Đầu của Đọa Vũ Thánh Tử bay ra, trên mặt vẫn còn đọng lại biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta thề, cho dù là bá thể cổ đại của Minh Vương điện đứng đầu trong Thập Tiểu Vương cũng không mang đến cho hắn ta cảm giác áp bách tuyệt vọng như thế.
Đọa Vũ Thánh Tử cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một người cùng lứa tuổi, mà là một vị đại đế chuyển thế.
Cũng vào lúc Quân Tiêu Dao ra quyền, sức mạnh nguyên thần trong đầu cũng được thúc giục, một Trật Tự Thần Liên bay ra, ngưng tụ thành đoản kiếm kim sắc, trực tiếp đâm vào trong đầu Đọa Vũ Thánh Tử.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm vừa xuất hiện đã trực tiếp diệt sát thần cung và cả nguyên thần trong đầu Đọa Vũ Thánh Tử.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủn mà thôi.
Thậm chí hai Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc là Huyết Lăng và Thiên U đều không kịp ra tay cứu giúp.
Bởi vì uy vọng của Đọa Vũ tộc đã ăn sâu bén rễ trong tư duy của bọn họ, họ nghĩ không có bất cứ sinh linh nào dám đánh chết người của Đọa Vũ tộc ở Âm Minh vực, càng đừng nói là Đọa Vũ Thánh Tử.
Đây gần như là một thiết luật.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện, đánh vỡ quy tắc này.
Đọa Vũ Thánh Tử thì đã thế nào, muốn giết còn không phải giết được rồi sao.
“Tiểu nghiệp chướng nhà ngươi, lớn mật!”
Trong đầu hai tên Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc Huyết Lăng và Thiên U vang lên ong ong, lửa giận dâng trào trong ngũ tạng.
Thiên kiêu mạnh nhất của Đọa Vũ tộc bọn họ lại bị đánh chết chỉ trong vài chiêu, hơn nữa còn diễn ra ngay trước mặt bọn họ.
Các sinh linh của Bạch Vọng thành còn trừng lớn đôi mắt, há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ cùng cực.
“Đậu xanh rau má, hắn ta thật sự giết Đọa Vũ Thánh Tử?”
“Là điên rồi sao, thật sự không muốn sống nữa?”
Theo bọn họ thì cho dù Quân Tiêu Dao có năng lực giết Đọa Vũ Thánh Tử thì cũng không nên hạ sát thủ mới đúng.
Chuyện gì cũng nên để lại đường lui, ngày sau còn dễ gặp nhau.
Nhưng bọn họ lại không biết, tính cách của Quân Tiêu Dao là duy ngã độc tôn, tùy tâm sở dục.
Muốn giết thì cứ giết.
Không cần hàm hồ chút nào.
Đám người gia chủ Thương gia nhìn thấy Đọa Vũ Thánh Tử ngã xuống thì da đầu tê dại cả đi.
Hành động này của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn gây nên thù hận sinh tử với Đọa Vũ tộc.
Cả Thương gia bọn họ cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng cho Đọa Vũ tộc trút giận.
Trên mặt tỷ muội Thương gia lại không có sợ hãi gì, dù Quân Tiêu Dao làm cái gì thì các nàng cũng ủng hộ.
“Tiểu nghiệp chướng, chết tới nơi rồi!”
Huyết Lăng Thánh Nhân và Thiên U Thánh Nhân đều ra tay.
Cái gì mà ỷ lớn hiếp nhỏ, cái gì không màng thân phận, họ hoàn toàn không cần để bụng.
Bọn họ nhất định phải giết chết Quân Tiêu Dao, nếu không chẳng phải Đọa Vũ Thánh Tử chết oan chết uổng, uy vọng của Đọa Vũ tộc cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Thấy tình cảnh này, chúng sinh linh ở đây đều khẽ lắc đầu.
Kết cục đã được định rồi.
Hai vị Thánh Nhân đều không màng thân phận ra tay, vậy còn gì để nói nữa chứ.
Trừ chết ra thì còn kết quả khác sao?
“Gia chủ!” Thương Nguyệt và Thương Tuyết đều nôn nóng hô lớn.
Gia chủ Thương gia hơi cắn răng một cái, cuối cùng vẫn ra tay.
Oanh!
Thân thể gia chủ Thương gia chợt lóe, lập tức tham gia chiến đấu, chắn trước người Quân Tiêu Dao.
“Hừm, Thương gia các ngươi muốn phản sao?” Ánh mắt Huyết Lăng Thánh Nhân và Thiên U Thánh Nhân vô cùng lạnh lẽo.
Gia chủ Thương gia âm thầm cắn răng.
Sở dĩ ông ta ra tay, là bởi vì trước đó tỷ muội Thương gia đã nói với ông ta về lai lịch của Quân Tiêu Dao.
Hắn đến từ Hoang Cổ Quân gia.
Tốt xấu gì gia chủ Thương gia cũng là Thánh Nhân, cũng có chút tầm mắt, tất nhiên biết ý nghĩa của hai chữ Quân gia là cái gì.
Mười mấy năm trước, trận đại chiến lan ra toàn bộ Vạn Cổ Táng Thổ, thậm chí là Táng Giới, còn không phải bùng nổ vì Quân gia hay sao?
Cho dù là Đọa Vũ tộc cũng không sánh bằng một thế lực khủng bố như thế.
Nếu có thể kết giao một chút thì rất có lợi cho Thương gia.
Đây cũng là nguyên nhân mà gia chủ Thương gia có gan ra tay liều mạng.
Ông ta đang đánh cược!
“Hừm?” Nhìn thấy gia chủ Thương gia ra tay, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy bất ngờ.
Xem ra Thương gia cũng không hoàn toàn ngốc.
Tuy rằng hắn cũng không cần Thương gia ra tay, nhưng cách làm giờ phút này của Thương gia cũng làm hắn tương đối vừa lòng.
“Xem ra Thương gia các ngươi cũng sống đủ lâu rồi, muốn tự tìm đường diệt vong.” Trong mắt Huyết Lăng Thánh Nhân phụt ra tia máu.
“Đại nhân, để chúng ta tới trợ giúp ngài tiêu diệt Thương gia!”
Lúc này, Công Minh gia chủ đứng ra, trên mặt mang theo một nụ cười âm ngoan.
“Còn có chúng ta.”
Cường giả của Thiết Cốt nhất tộc và Thanh Quỷ tộc cũng cùng đứng dậy.
“Các ngươi...” Sắc mặt gia chủ Thương gia xanh mét.
Ba đại thế lực này rõ ràng là muốn bỏ đá xuống giếng, sau đó chia cắt Thương gia.
“Một đám ngu xuẩn!” Quân Tiêu Dao một tiếng cười lạnh, đột nhiên vung tay lên.
Chỉ thoáng chốc, ba bóng người đã đứng trước mặt Quân Tiêu Dao.
Ngay vào lúc ba bóng người đó xuất hiện thì khí cơ khắp thiên địa đều hỗn loạn, một uy áp hùng hồn ầm ầm khuếch tán ra.
Bởi vì rõ ràng ba con rối này đều tản ra dao động của đại thánh cấp.
Ba con rối đều là con rối đại thánh cảnh!
Điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi, da đầu cũng muốn nổ tung!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]