Chương trước
Chương sau
Chương 359 

 

 Còn có Bắc Địa Vương gia, trong lòng họ cũng có một tia ngưng trọng. 

 “Hắn mạnh đến vậy sao, nhưng không sao, ca ca ta nhất định sẽ không yếu hơn hắn.” Vẻ mặt Vương Cương thật căng thẳng, lẩm bẩm trong lòng. 

 Ca ca gã là Vương Đằng có đại đế chi tư, được xưng là Thiếu Đế. 

 Tuy biểu hiện của Quân Tiêu Dao cũng khiến Vương Cương chấn động, nhưng gã vẫn tin tưởng ca ca mình. 

 Trong các thế lực tứ phương, trừ Thái Cổ hoàng tộc ra thì đều tạm thời không tan đi. 

 Bọn họ còn đắm chìm trong sự siêu tuyệt khí phách trước đó của Quân Tiêu Dao. 

 Phía Bàn Võ Thần Triều, có tướng quân sắc mặt biến ảo, tới gần Võ Minh Nguyệt và nói: “Trưởng công chúa điện hạ, Bàn Hoàng Kiếm kia...” 

 Ý của vị tướng quân kia hiển nhiên là muốn Võ Minh Nguyệt mở miệng, xem có thể đòi về Bàn Hoàng Kiếm hay không. 

 Dù sao đó cũng là đế binh của Bàn Võ Thần Triều. 

 Mà trước đó Võ Minh Nguyệt từng đi tương đối gần với Quân Tiêu Dao ở thánh linh thành của Thánh Linh Thư Viện. 

 Bọn họ cho rằng, có lẽ Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao đã biến chiến tranh thành tơ lụa. 

 Thật ra không ai biết, quan hệ chân chính của Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao là chủ nô. 

 Tuy Quân Tiêu Dao đã giải trừ nô ấn của Võ Minh Nguyệt, nhưng Võ Minh Nguyệt vẫn mang tư thái nha hoàn nữ nô. 

 “Không cần nhiều lời, bản công chúa sẽ không mở miệng, đổi lại là ngươi, ngươi có được đế binh thì có dễ dàng nhường cho người khác không?” 

 Lời Võ Minh Nguyệt nói khiến vị tướng quân kia á khẩu không trả lời được. 

 Đúng vậy. 

 Tuy rằng trên danh nghĩa Bàn Hoàng Kiếm là của Bàn Võ Thần Triều. 

 Nhưng hiện tại, có được Bàn Hoàng Kiếm là Quân Tiêu Dao. 

 Chỉ dựa vào một câu là muốn Quân Tiêu Dao giao ra Bàn Hoàng Kiếm, không khỏi quá ngây thơ rồi. 

 Khóe mắt Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới chuyện này. 

 Ánh mắt hắn hơi chợt lóe, xoay người nói với các tộc lão Quân Chiến Thiên: “Gia gia, các vị tộc lão, Tiêu Dao giao chuôi Bàn Hoàng Kiếm này cho gia tộc trước đi.” 

 Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì trực tiếp lấy ra Bàn Hoàng Kiếm, đưa cho Quân Chiến Thiên. 

 “Cái này...” 

 Rất nhiều tộc lão Quân gia đều hơi ngẩn ngơ. 

 Quân Tiêu Dao không nói, tất nhiên không có ai lại cưỡng chế bảo hắn giao đế binh cho gia tộc. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao lại chủ động giao ra. 

 Đôi mắt của Quân Chiến Thiên cũng chợt lóe, ông ta hiểu ý của Quân Tiêu Dao. 

 Thực hiển nhiên, Quân Tiêu Dao giao ra đế binh ngay trước mặt công chúng. 

 Thứ nhất, tất nhiên là vì phủi sạch phiền phức. 

 Dù sao không có người mỗi ngày đều mang theo đế binh chạy nơi nơi. 

 Cảm giác này giống như một người cõng một tòa kim sơn chạy khắp nơi. 

 Tuy bởi vì thân phận của Quân Tiêu Dao nên không ai dám tùy ý ra tay cướp đoạt. 

 Nhưng không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. 

 Không ai chắc chắn sẽ không có một ít cường giả phát rồ được ăn cả ngã về không, muốn cướp đoạt đế binh. 

 Cho dù có A Cửu hộ đạo, cũng không có khả năng bảo đảm an toàn trăm phần trăm. 

 Thứ hai, chính là lấp kín miệng của Bàn Võ Thần Triều. 

 Quân Tiêu Dao giao đế binh cho Quân gia. 

 Bàn Võ Thần Triều chỉ có thể đối đầu với Quân gia. 

 Lấy nội tình của Quân gia, hiển nhiên không có khả năng sợ Bàn Võ Thần Triều. 

 Quân Tiêu Dao làm như vậy xem như hoàn toàn ném ra phiền phức. 

 Còn có một điểm, nếu vẫn luôn vận dụng đế binh thì ngược lại không tốt đối với sự tăng tiến thực lực của bản thân Quân Tiêu Dao. 

 Đế binh mạnh đến mấy cũng chỉ là ngoại vật. 

 Chủ yếu Quân Tiêu Dao vẫn phải dựa vào thực lực bản thân. 

 “Được rồi, Tiêu Dao, gia tộc tạm thời giúp con bảo quản chuôi đế binh này.” Quân Chiến Thiên tiếp nhận Bàn Hoàng Kiếm. 

 Một chúng tộc lão cũng cười tươi rối như đóa cúc hoa. 

 Quân Tiêu Dao không chỉ làm Quân gia nổ mày nở mặt, còn kiếm được một đế binh hi hữu trân quý như thế. 

 Đương nhiên, chuôi Bàn Hoàng Kiếm này vẫn thuộc về Quân Tiêu Dao, chẳng qua Quân gia tạm thời thay hắn bảo quản mà thôi. 

 “Ta xem hiện tại, còn ai dám nói Tiêu Dao không có cống hiến vì gia tộc.” Quân Chiến Thiên hừ hừ một tiếng, cực kỳ tự hào về tôn nhi nhà mình. 

 Các Tự Liệt Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc có chút xấu hổ mà cúi đầu. 

 Trước đó, Quân Tiêu Dao có được các loại tài nguyên bồi dưỡng của Quân gia, bọn họ còn có chút bất mãn, cho rằng Quân Tiêu Dao cũng không làm gì cống hiến cho gia tộc. 

 Kết quả hiện tại thế nào? 

 Không chỉ trợ giúp Quân gia đoạt được danh vọng, còn mang đến một đế binh hiếm thấy trên đời cho Quân gia. 

 Đây là điều mà bất cứ gì Tự Liệt nào của Quân gia cũng không làm được. 

 Trong nhất thời, số ít thiên kiêu Tự Liệt có bất mãn với Quân Tiêu Dao trong Quân gia đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu. 

 Phía Bàn Võ Thần Triều, tướng quân kia nhìn thấy Quân Tiêu Dao giao đế binh cho Quân gia thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cực kỳ bất đắc dĩ 

 Nếu là Quân Tiêu Dao khống chế đế binh, có lẽ bọn họ còn có thể thuyết phục một chút. 

 Hiện tại, ai dám đến Quân gia đi đòi kiếm? 

 “Ha ha, thực lực của Thánh Tử quả nhiên cường hãn, hôm nay để người ta mở rộng tầm mắt.” Phía Thánh Linh Thư Viện, đại trưởng lão cười và nói. 

 Hiện tại ông ta thật sự cảm thấy đám quyết định của người viện trưởng vô cùng sáng suốt. 

 Hiện tại Quân Tiêu Dao đã là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện, cũng có quan hệ với Thánh Linh Thư Viện. 

 Có chí cường giả tương lai Quân Tiêu Dao này, có thể nói Thánh Linh Thư Viện vững như Thái sơn. 

 Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Tích Tình cũng tỏa ra tia sáng kỳ dị rực rỡ, cuộc chiến hôm nay càng khiến nàng ta khuynh mộ Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao cười cười, hắn cũng rõ tầm quan trọng hiện tại của mình với Thánh Linh Thư Viện. 

 “Được rồi, các vị, cũng xem náo nhiệt đủ rồi, tan hết đi.” Quân Tiêu Dao nhìn quanh bốn phía. 

 Hắn biết, trong đó có rất nhiều thế lực cố tình tới xem trò cười của Quân gia. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để bụng, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì đủ để kinh sợ tất cả bọn đạo chích. 

 “Ha hả, uy thế của Thần Tử khiến người ta kinh ngạc cảm thán!” 

 “Đúng vậy, phỏng chừng ngày sau thế hệ trẻ tuổi trên Tiên Vực đều lấy Thần Tử vi tôn.” 


 Dù sao Quân Tiêu Dao đại triển thần uy, Khương gia bọn họ cũng có chung vinh dự. 

 Rất nhiều thế lực còn lại cũng tự giải tán. 

 Chưa được mấy ngày thì trận ước đấu trên Vấn Đạo Sơn đã nhấc lên gợn sóng ngập trời trên toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực. 

 Hết chương 359.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.