Quân Tiêu Dao chưa nói Long Cát công chúa không thể dùng đế binh.
Nhưng mà.
Ai cũng có thể tùy tiện móc ra một thanh đế binh giống Quân Tiêu Dao sao?
Long Cát công chúa nghe thấy lời này thì thiếu chút nữa tức đến nội thương.
Quân Tiêu Dao này không mặn không nhạt buông ra một câu, chẳng những làm Thái Cổ hoàng tộc á khẩu không trả lời được, còn hung hăng tát cho Long Cát công chúa một tát.
Sao nàng ta có thể mang theo đế binh bên người?
Mà nghe Quân Tiêu Dao phản bác như vậy, mọi người chung quanh cũng tấm tắc cảm thán.
“Nghe nói ngày thường tuy Thần Tử Quân Gia không nói nhiều lắm, nhưng chỉ cần vừa lên tiếng thì có thể làm kẻ địch tức đến nội thương.”
“Không sai, đấu võ mồm thì Thần Tử Quân Gia không sợ bất cứ kẻ nào khiêu khích.”
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Kiếm trong tay, đứng sừng sững trên hư không, cả người siêu trần thoát tục, như thần vương kiếm đạo.
Long Cát công chúa hoàn toàn không dám làm bừa, nàng ta quá kiêng kỵ Bàn Hoàng Kiếm.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao có thể tùy ý tung ra Bàn Hoàng Kiếm, là bởi vì hắn có tự tin không ai dám cướp đoạt Bàn Hoàng Kiếm từ trên người hắn.
Nếu là dạng thiên kiêu không có bối cảnh gì, dám để lộ đế binh trước công chúng thì chính là tìm đường chết.
“Có phải chơi không nổi không, chơi không nổi thì cứ việc nói thẳng, có lẽ bản Thần Tử sẽ khoan dung một chút.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Nụ cười này kích thích trầm trọng đến tự tôn của Long Cát công chúa.
Nàng ta muốn phản bác, muốn phản kháng.
Nhưng cảm nhận được uy thế của đế binh, xúc động này lại bị đè ép xuống.
Long Cát công chúa chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như thế!
Nàng đường đường là Hậu duệ của cổ Hoàng, quái thai cổ đại của Tổ Long Sào, thế mà lại bị đè ép nói không ra được một câu.
Thật lâu sau, Long Cát công chúa mới siết chặt bàn tay ngọc, nặn ra một câu từ kẽ răng.
“Nếu không có đế binh thì bổn cung tuyệt đối không sợ ngươi!”
Những lời này cũng có nghĩa là Long Cát công chúa chịu thua, không dám chống lại đế binh.
“A... Xem ra là chơi không nổi, không sao, bản Thần Tử có thể thành toàn cho ngươi, dù sao...”
“Giết gà cần gì dao mổ trâu!”
Quân Tiêu Dao nhìn xuống từ trên cao, giọng điệu lạnh nhạt, hết sức châm chọc.
Ý của lời nói là, đối phó với Long Cát công chúa thì không cần sử dụng đế binh.
Phổi Long Cát công chúa muốn nổ tung, dung nhan tuyệt mỹ đỏ lên.
Nàng thật sự muốn trực tiếp xé xác Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao...”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao muốn thu hồi Bàn Hoàng Kiếm, mọi người trong Quân gia đều có chút lo lắng.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại vân đạm phong khinh.
Tất nhiên hắn không phải ngốc tử có đế binh mà không cần gì.
Nếu là ở đế lộ, hoặc là sinh tử tranh phong nào khác, tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ dùng đế binh.
Cái gọi là quyết đấu công bằng không bằng cái rắm trong mắt Quân Tiêu Dao.
Có thể cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Nhưng tình huống hiện tại bất đồng.
Đây là tỷ thí ước đấu.
Nếu Quân Tiêu Dao vận dụng đế binh, mặc dù có thể nhẹ nhàng trấn áp Long Cát công chúa, nhưng mọi người cũng đều sẽ cho rằng, đây là công lao của đế binh, không có liên quan gì nhiều đến Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao muốn thanh danh của Quân gia đại chấn, nhất định phải dựa vào bản lĩnh của mình để trấn áp Long Cát công chúa.
Cũng vì suy tính này mà Quân Tiêu Dao mới lựa chọn thu hồi Bàn Hoàng Kiếm.
Nếu đổi lại là trường hợp khác, phỏng chừng Quân Tiêu Dao sẽ trực tiếp dùng đế binh làm thịt Long Cát công chúa.
“Hả, Thần Tử của Quân Gia thật sự thu hồi Bàn Hoàng Kiếm?”
“Có quyết đoán, nếu dùng đế binh thì trận chiến đấu này chẳng còn gì bất ngờ cả.”
“Thật ra như vậy cũng tốt, có thể biết thực lực chân chính của Thần Tử Quân Gia, nếu không thì công lao đều ở đế binh.”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao thu hồi Bàn Hoàng Kiếm, mọi người ở đây đều nói nhỏ khe khẽ.
Luồng đế uy kia chậm rãi tan đi, rốt cuộc Long Cát công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thật sợ Quân Tiêu Dao đánh nhất kiếm xuống, nàng tuyệt đối không ngăn lại được.
Đã không có đế binh uy hiếp, khí thế của Long Cát công chúa lại bùng nổ, cả người đều mang theo một khí tức lạnh lẽo, nộ ý nghiêm nghị.
“Long Cát công chúa tức giận rồi, thú vị đây.”
“Khiêu khích lửa giận của quái thai cổ đại, xem Thần Tử Quân Gia ứng phó thế nào đi.”
Mái tóc đen của Long Cát công chúa tung bay theo gió, hai long giác màu ngọc bạch trên trán vầng tuyết trắng cũng phát ra ánh hào quang.
Hiển nhiên Long Cát công chúa tức giận không nhẹ.
Nàng ta không sợ Quân Tiêu Dao lật lọng mà tung ra Bàn Hoàng Kiếm lần nữa.
Dù sao cũng ngay trước mặt nhiều người như vậy, trừ phi Quân Tiêu Dao muốn Quân gia mất mặt, nếu không thì hắn nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn.
Nhưng nói thật thì Long Cát công chúa đã thua.
Thật ra Quân Tiêu Dao có thể trực tiếp nghiền áp nàng.
Cũng bởi vậy, Long Cát công chúa muốn hòa nhau một ván.
Ít nhất đã không có đế binh, nàng vẫn có cơ hội.
“Máu Cổ hoàng!” Long Cát công chúa quát lạnh, khí huyết cả người mênh mông, giống như núi lửa bùng nổ.
rốt cuộc nàng ta cũng hoàn toàn thúc giục huyết mạch cổ hoàng của mình.
Ở phía sau nàng ta như xuất hiện một Thương Long vạn trượng, long khu như sơn lĩnh mà uốn lượn vào sâu trong hư không.
khí tức kia mạnh đến kinh người.
Thái Cổ hoàng tộc, có một ưu thế thật lớn, chính là sức mạnh huyết mạch truyền thừa.
Sức mạnh truyền thừa này hết sức cường đại, có thể mang đến gia trì thật lớn cho hậu nhân có được huyết mạch.
Trong phút chốc, khí tức của Long Cát công chúa liên tục bùng nổ, lại mơ hồ có được uy thế Thần Hỏa Cảnh.
Cùng lúc đó, ngoài thân nàng như hiện ra một nhuyễn giáp vừa người thương thanh sắc.
Nếu Quân Tiêu Dao không cần đế binh, thắng bại trận này cũng khó liệu trước.
“Quân Tiêu Dao, lại thử một lần!” Long Cát công chúa khẽ kêu một tiếng, khí tức bức nhân.
Nàng như biến thành nữ chiến thần Long tộc, mơ hồ mang theo sức mạnh huyết mạch vô song, oanh kích về hướng Quân Tiêu Dao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]